May mắn giờ này địa phương nơi đây cũng không kẹt xe, vì vậy Tô Mộc đưa Phạm Khương Dụ vào bệnh viện trong thời gian ngắn nhất. Hắn lựa chọn bệnh viện ở gần nhà, cũng không hỏi qua ý Quan Ngư.
Cũng may Phạm Khương Dụ thường xuyên tới bệnh viện này khám bệnh, vì vậy khi Tô Mộc đưa bà vào, bác sĩ trưởng lập tức chạy tới, sau khi cấp cứu chỉ nói bà bị hôn mê mà không nguy hiểm tính mạng.
May mắn…
Nếu mọi chuyện đều gặp may mắn, thật sự quá tốt!
Quan Ngư ngồi cạnh giường bệnh nắm tay mẹ nàng, thật sự không biết nên nói gì, chỉ biết siết chặt tay bà. Trong lòng nàng chỉ còn lại một ý niệm, chỉ cần mẹ bình yên vô sự, muốn nàng làm gì nàng cũng nguyện ý.
Quan Ngư ngồi bên giường bệnh không ngừng lẩm bẩm, nước mắt tuôn tràn. Nàng từng cho rằng mình sẽ không tiếp tục khóc, nhưng bây giờ nàng không cách nào ngừng lại. Khi chuyện như vậy phát sinh, nàng chẳng những sẽ khóc, hơn nữa còn không cách nào khống chế được cảm tình của bản thân mình.
Tô Mộc đứng bên cạnh nhìn thấy Quan Ngư khóc mãi không ngừng, nhìn Phạm Khương Dụ nhắm mắt ngủ say, thoáng gật nhẹ đầu với bác sĩ trưởng, hai người đi ra khỏi phòng bệnh. Đây là phòng săn sóc đặc biệt, cũng không cần lo lắng sẽ làm ảnh hưởng tới ai.
Vị bác sĩ trưởng này tên là Tống Lập Thành.
Bác sĩ Tống, Phạm dì sao vậy? Dì ấy bị bệnh gì?
Tô Mộc vội hỏi.
Bệnh của bà kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701949/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.