Chương trước
Chương sau
Dưới sự tức giận bùng nổ.

Sau khi Tôn Nguyên Bồi đuổi Hàn Trường Lâm đi, hắn một mình lái xe rời khỏi đó. Trên mặt hắn hiện ra một sự dữ tợn khủng khiếp khó có thể tưởng tượng nổi. Khi dừng xe lại ở ven đường, hắn không hề do dự cầm điện thoại lên.

– Chú Triệu, là cháu!

Tôn Nguyên Bồi gọi điện thoại cho Triệu Thiên Hoa.

Lại nói tiếp, hiện tại Triệu Thiên Hoa có chút bất ngờ. Tại sao Tôn Nguyên Bồi lại gọi điện thoại cho mình vào lúc nào. Tuy nhiên, hắn vẫn cười nói:

– Là Nguyên Bồi à? Có chuyện gì mà gọi điện thoại cho chú vào lúc này vậy?

– Là như thế này, chú Triệu, cháu muốn hỏi một chút, trong tay chú có chứng cứ Tô Mộc vi pháp kỷ luật hay không?

Tôn Nguyên Bồi đi thẳng vào vấn đề nói.

– Vi pháp kỷ luật?

Triệu Thiên Hoa nhíu mày.

– Có ý gì?

– Không có ý gì. Cháu chỉ muốn hỏi thăm, trong tay ngươi có mấy thứ này hay không thôi.

Tôn Nguyên Bồi nói thẳng.

Nếu có thể hỏi người khác, Tôn Nguyên Bồi không muốn hỏi Triệu Thiên Hoa. Phải biết rằng Triệu Thiên Hoa ở bên trong trận doanh của Tôn gia xem như là một ngoại tộc. Cho nên lúc Tôn Nguyên Bồi không có chuyện gì, chắc chắn sẽ không làm phiền hắn. Nhưng bây giờ trong tâm trạng phẫn nộ, Tôn Nguyên Bồi đâu còn có thể suy nghĩ nhiều. Hắn chỉ muốn biết trong tay Triệu Thiên Hoa có thứ chứng minh Tô Mộc vi pháp kỷ luật hay không.

Dù sao Triệu Thiên Hoa là quan chủ quản của Tô Mộc!

– Cái này... thật ra có chút, chỉ có điều đều là tin đồn, chưa được kiểm tra. Cháu cũng biết, dù sao chú Triệu cũng mới đến. Bây giờ còn chưa thông tình huống của thị xã Cổ Lan.

Triệu Thiên Hoa nói.

– Tin đồn đại cũng được. Sau này chú Triệu gửi tới cho cháu một bản.

Tôn Nguyên Bồi nói.

– Không thành vấn đề!

– Vậy cứ như thế đi!

Đợi sau khi cúp điện thoại, trong lòng Triệu Thiên Hoa nghĩ, không biết có phải Tô Mộc lại trêu chọc đến Tôn Nguyên Bồi hay không? Nếu không Tôn Nguyên Bồi tuyệt đối sẽ không tỏ ra cùng hung cực ác như bây giờ. Đây rõ ràng đã không cố kỵ điều gì nữa, thật sự muốn dựa vào những tin đồn đại đó chuẩn bị tìm tòi vết bẩn của Tô Mộc. Nghĩ tới đây Triệu Thiên Hoa thấy vẫn nên gọi điện thoại tới hỏi thăm Tô Mộc.

Về phần những tư liệu vừa nói tới, tất cả những thứ trong tay Triệu Thiên Hoa đều không đáng nhắc tới. Mất thứ đó đều dùng để tiến hành bảo vệ đối với Tô Mộc. Chỉ cần điều tra tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ phát hiện đều đó là manh mối giả. Cho nên cho dù Triệu Thiên Hoa chuyển cho Tôn Nguyên Bồi, hắn cũng không sợ.

Sau khi Tôn Nguyên Bồi nhận được câu trả lời từ phía Triệu Thiên Hoa, nghĩ đến nỗi nhục mà Tô Mộc vừa mang tới cho hắn, nghĩ đến vẻ cao ngạo trên mặt Đường Tú Thi, trong lòng càng thêm phẫn nộ tình không có cách nào che giấu, ầm ầm bạo phát ra.

Lần này tôi không chỉ muốn chơi chết Tô Mộc, còn phải khiến cho tiểu tiện nhân Đường Tú Thi kia quỳ ở trước mặt tôi!

– Nguyên Thắng, giúp tôi làm một chuyện...

Khi Tôn Nguyên Bồi gọi điện thoại trực tiếp cho Tôn Nguyên Thắng, hắn đang chuẩn bị một đêm hò hét thoải mái, uống xả láng. Phải biết rằng cho tới nay, hắn vẫn muốn đối phó với Tô Mộc. Mặc dù Tôn Nguyên Bồi không có phản đối, nhưng cũng không công khai biểu thị ủng hộ. Giống như bây giờ, tự nghĩ thoải mái nghĩ biện pháp, ở trong tỉnh thành nhằm vào bước tiến của Tô Mộc, từ trước đến nay thật sự chưa từng có.

Tôn Nguyên Thắng biết ở trong Tôn gia, trọng lượng lời nói của Tôn Nguyên Bồi vẫn nặng hơn so với mình rất nhiều. Nếu như Tôn Nguyên Bồi mở miệng nói, vậy hiệu quả so với mình mở miệng thật sự là cách biệt một trời một vực. Cho nên hiện tại hắn khó có thể kìm chế được kích động.

– Đại ca, anh thật sự quyết định rồi sao?

Tôn Nguyên Thắng kích động nói.

– Đúng vậy, quyết định. Mặt khác điều tra một người nữa cho anh. Chính là Đường Tú Thi, là tổng tài của tập đoàn lớn tại trấn Hắc Sơn bên này. Anh muốn biết tất cả tư liệu về cô ta. Nghe rõ là tất cả.

Tôn Nguyên Bồi gằn giọng nói.

– Hiểu rõ!

Tôn Nguyên Thắng có thể cảm giác được Tôn Nguyên Bồi có phần không ổn. Nhưng không ổn như vậy đối với Tôn Nguyên Thắng mà nói lại là chuyện tốt. Cho nên hắn căn bản sẽ không đi hỏi nhiều làm gì. Lại nói còn phải hỏi sao? Có thể làm cho Tôn Nguyên Bồi biến thành như vậy, nhất định là bởi vì phụ nữ. Người phụ nữ này khẳng định còn có quan hệ với Tô Mộc. Đường Tú Thi sao? Mình ngược lại có chút ấn tượng. Người phụ nữ đó có đôi chân khá dài.

Không nghĩ tới đại ca lại bị Đường Tú Thi biến thành như vậy!

Chỉ có điều không sao. Chuyện như vậy lại là chuyện mình muốn nhìn thấy. Mình chỉ ước gì đại ca động thủ thu thập tên Tô Mộc này. Một gia hỏa đã bị miễn chức, chỉ cần mình vận dụng quan hệ một chút, không tin hắn còn có thể xoay người.

– Tôn Tân, có chuyện cần anh giúp tôi hỏi thăm...

Cho nên sau khi Tôn Nguyên Thắng cúp điện thoại, hắn liền xoay sang Tôn Tân đang ngồi bên cạnh, bắt đầu nhỏ giọng nói. Tôn Tân là một gia hỏa chi thứ. Nếu như thật sự muốn làm vài chuyện, thật sự vẫn sử dụng tốt.

Tôn Nguyên Bồi nghĩ như thế nào, sẽ làm như thế nào, Tô Mộc đều không thể khống chế được. Hắn cũng không muốn để ý nhiều. Hiện tại, nếu hắn đã đạt được mục đích, thành công khiến Tôn Nguyên Bồi tức giận rời đi, vì Đường Tú Thi giải quyết hết phiền phức, như vậy hắn không muốn tiếp tục ở lại đây thêm nữa. Không sai. Rất nhiều người nơi này đều là cấp dưới của hắn trước đây, là bằng hữu quen biết trước đây. Nhưng cũng bởi vì như vậy, cho nên Tô Mộc càng không thể tiếp tục ở lại chỗ này.

Đêm nay là gì?

Đây là bữa tiệc tối do văn phòng chính phủ huyện Hạnh Đường tổ chức cho các xí nghiệp. Trong bữa tiệc tối như vậy Tôn Nguyên Bồi vốn chính là nhân vật chính. Mà bây giờ Tôn Nguyên Bồi tức giận rời đi, là hắn không đúng, là hắn thất lễ. Tô Mộc đả kích Tôn Nguyên Bồi như vậy, vẫn có thể tha thứ được. Dù sao hai bên có điều mâu thuẫn. Trong lời nói có chút giao phong, Tô Mộc chiếm chút tiện nghi, vẫn có thể hiểu được.

Nếu như Tô Mộc đường hoàng lưu lại, tham gia bữa tiệc tối như vậy, rõ ràng chính là hành vi giọng khách át giọng chủ.

Hành động như vậy ở trong quan trường là chuyện tuyệt đối không thể có. Càng không nói thân phận của anh bây giờ còn trong tình trạng bị miễn chức.

Tô Mộc lại không phải là kẻ ngốc, làm sao lại không biết lựa chọn thế nào?

Cho nên sau khi Tôn Nguyên Bồi rời khỏi, đám người Ô Mai tiến tới, hắn liền thẳng thắn giơ ly rượu lên, cười nói:

– Các vị, chuyện đêm nay tôi đi cùng với Đường tổng. Cho nên mọi người không nên tìm tôi. Sắp tới tôi có thể còn ở nhà thêm vài ngày, chúng ta còn nhiều thời gian. Tối nay là bữa tiệc của các xí nghiệp. Nếu trong huyện đã tạo cơ hội tốt như vậy cho mọi người, thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Mọi người cứ tiếp tục. Tôi uống xong chén rượu này sẽ đi luôn.

Ực!

Tô Mộc uống một hơi cạn ly rượu trong tay, sau đó cười rời đi. Đám người Ô Mai biết tính cách của Tô Mộc, cũng hiểu rõ trong bữa tiệc đêm nay, hoàn toàn không phải là cơ hội tốt nhất để nói chuyện. Cho nên cũng không có ai nói thêm điều gì, cứ như vậy đưa mắt nhìn Tô Mộc rời khỏi. Đương nhiên Tô Mộc cũng không phải chỉ rời đi một mình. Bên cạnh hắn vẫn là Đường Tú Thi.

Sau khi bong dáng hai người biến mất ở trước mắt, Hà Sanh cười giơ ly rượu trong tay lên.

– Ô chủ nhiệm, tôi có chút việc muốn thương lượng với cô, không biết bây giờ cô có thể uống với tôi một chén hay không?

– Cam tâm tình nguyện đi cùng!

Ô Mai cười nói.

– Đường tổng đi cùng với Tô huyện trưởng từ lúc nào vậy? Vừa rồi Tô Mộc nói cái gì? Nói Đường tổng chính là người phụ nữ của hắn sao? Đây là chuyện gì vậy? Đường tổng trở thành người phụ nữ của Tô huyện trưởng từ lúc nào? Tại sao tôi lại không hề biết điều này?

Trần Kiều cau mày nói.

– Anh ấy, thật là khờ. Điều này còn không có nhìn ra sao? Tô Mộc rõ ràng là đang diễn trò. Chính là muốn Tôn huyện trưởng của chúng ta tức giận mà thôi.

Dương Tiểu Thúy cười nói.

– Thật sự chỉ là diễn kịch sao? Phải biết rằng nếu chẳng may đùa quá hoá thật...

Người nói vô ý người nghe cố tình. Sau khi Trần Kiều nói lời này ra khỏi miệng, tim Dương Tiểu Thúy không tự chủ được liền đập nhanh hơn. Đúng vậy. Nếu thật sự như vậy thì phải làm sao bây giờ? Phải biết rằng từ đêm đó, khi ở trên sân thượng của Kim Sắc Huy Hoàng có chút mờ ám nho nhỏ với Tô Mộc, trong lòng Dương Tiểu Thúy chỉ còn lại có Tô Mộc. Thật ra Dương Tiểu Thúy đã sớm thích Tô Mộc, nhưng cô cũng hiểu tình huống của mình.

Dương Tiểu Thúy sẽ không cầu xa xôi cái gì mà thiên trường địa cửu, chỉ cần có thể cùng Tô Mộc giao hợp, cô đã thỏa mãn.

Chỉ có điều nguyện vọng như vậy, sẽ rất dễ thực hiện sao?

Tô Mộc cùng Đường Tú Thi rời khỏi đó. Hắn ngồi trên xe của Đường Tú Thi. Mà khi xe dừng lại trước căn nhà Đường Tú Thi mua ở huyện Hạnh Đường, Tô Mộc không nhịn được có chút lỗ mãng, khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười đầy vẻ nghiền ngẫm.

Thế giới này thật sự nhỏ.

Dù thế nào cũng không nghĩ tới, Đường Tú Thi cùng mình lại mua nhà ở cùng một tiểu khu. Chỉ không biết cô rốt cuộc mua ở đơn nguyên nào của tòa nhà. Nếu như thật sự cùng một đơn nguyên, nếu như thật sự là hang xóm tầng trên, tầng dưới, đó mới chính là hài kịch.

– Chuyện ngày hôm nay vẫn phải cảm ơn anh.

Đường Tú Thi nói.

– Không cần khách khí. Tôi rất thích giúp cô chuyện này.

Tô Mộc tùy ý nói.

– Thật vậy sao?

Đường Tú Thi vừa nói vừa đi.

– Sao tôi lại có cảm giác hình như giữa anh và Tôn Nguyên Bồi có chút mâu thuẫn. Nếu không tại sao ban đầu Tôn Nguyên Bồi lại nhằm vào anh như vậy? Ban đầu tôi nghĩ là do tôi. Nhưng sau đó cân nhắc lại, thật sự không phải là vì tôi. Bởi vì dường như tôi cũng không có mị lực lớn như vậy. Nói thật đi, giữa anh và hắn có mâu thuẫn đúng không?

– Cô đoán xem!

Tô Mộc cười nói.

– Tôi đoán sao? Tôi không thèm đoán. Chuyện đêm nay sợ rằng sẽ mang đến phiền toái cho anh. Còn nữa, anh thật sự bị bắt sao?

Đường Tú Thi hỏi.

– Đúng vậy. Hiện tại tôi bị mất chức, tôi rất đáng thương, lại không có người nào tới an ủi tôi. Cô không biết sao? Thời điểm ở thị xã Cổ Lan, tôi bởi vì bị súng bắn thương, nên mới bị miễn chức.

Tô Mộc nhún nhún vai nói.

– Thật sao? Bị súng bắn thương? Anh tưởng mình đang đóng phim chắc?

Đường Tú Thi kinh ngạc nói.

– Đã biết là cô sẽ không tin mà. Nhưng thật đáng tiếc phải nói cho cô biết, đây là sự thật.

Tô Mộc nói.

Thật sự bị súng bắn thương sao?

Tô Mộc vì mình mà thật sự xé rách mặt với Tôn Nguyên Bồi như thế!

Cô nghĩ cho dù giữa Tô Mộc và Tôn Nguyên Bồi có mâu thuẫn, cũng không sẽ nhanh chóng xé rách mặt mũi ra như vậy. Dù sao giữa hai bên còn có một tầng nội khố. Chuyện đêm nay tuyệt đối là một mồi dẫn lửa. Nghĩ tới trong đó có một phần nguyên nhân ở mình, tròng mắt Đường Tú Thi xoay chuyển.

– Không có việc gì đâu. Cho dù anh bị miễn chức, nhưng dựa vào bản lĩnh của anh vẫn có thể đông sơn tái khởi. Cho dù không có người nào cần anh, tôi cũng sẽ bảo vệ anh, khiến anh lại làm quan.

– Thật hay giả vậy?

Tô Mộc ngoài ý muốn nói.

– Đương nhiên là thật. Hơn nữa...

Trong lúc bất chợt khuôn mặt Đường Tú Thi đỏ lên. Ngay sau đó cô làm ra một động tác, khiến Tô Mộc ngây người, trong lòng không khỏi âm thầm xúc động. Người này, mị lực thật lớn. Thật sự không có cách nào! Chỉ có điều Đường đại tiểu thư, cô vọng động như vậy, lẽ nào không sợ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.