Chương trước
Chương sau
Tiên phong đạo cốt, hai mắt thâm thúy, tóc bạc phất phơ, tùy ý đứng ở nơi đó, liền phát ra một khí chất siêu nhiên. Không nói tới những cái khác, chỉ riêng khí chất như vậy đã đủ chinh phục một đám người.

Đây cũng là Thương Đình!

Đây cũng là cảm giác trực tiếp nhất của Diệp Tích lúc này!

Hiện tại tất cả những gì Diệp Tích nhìn thấy, đều đang khiêu chiến điểm mấu chốt trong cảm nhận của cô. Con chim ưng hùng tuấn đến cực điểm, Thương Đình giống như tiên nhân. Phải biết rằng đây không phải là đang đóng phim truyền hình mà là cuộc sống chân thực. Ở trước cuộc sống như thế, Thương Đình thật sự giống như một tiên nhân. Cảm giác này thật sự khiến Diệp Tích có cảm giác kích động không có cách nào nói hết. Nếu không phải đi theo Tô Mộc đến đây, Diệp Tích cũng nghi ngờ lấy thân phận của mình, có thể nhìn thấy Thương Đình hay không.

Cũng chỉ có người giống như Thương Đình, mới có thể chăm sóc dạy bảo ra một người như Tô Mộc!

Hiện tại cho dù Thương Đình không cần mở miệng thừa nhận, Diệp Tích cũng biết, người đứng ở phía sau Tô Mộc chính là Thương Đình. Đây là chuyện không thể nghi ngờ!

– Thương gia gia!

Tô Mộc kích động đi lên.

– Thế nào? Vài ngày không gặp đã không nhận ra rồi sao?

Thương Đình vẫn thản nhiên giống như trước kia nói, nhưng Tô Mộc có thể cảm giác được, mặc dù là lời nói bình tĩnh trêu chọc, nhưng bên trong lại có phần thân thiết cùng chân thành.

– Thương gia gia, mấy ngày qua ngài đi đâu vậy? Cháu trở về mấy lần cũng không gặp được ngài. Còn nữa, cháu có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngài. Đúng rồi. Quên không giới thiệu với ngài. Thương gia gia, đây là Diệp Tích, là bạn gái của cháu. Diệp Tích, đây là thương gia gia mà anh đã nói với em.

Tô Mộc hơi dừng lại một chút, trong giọng nói có phần vui vẻ.

– Là thương gia gia đã nhìn anh lớn lên, dạy dỗ anh, là người anh rất tôn trọng.

– Diệp Tích ra mắt thương gia gia!

Diệp Tích vội vàng tiến lên nói.

– Không tệ, không tệ!

Thương Đình nhìn lướt qua Diệp Tích từ trên xuống dưới.

– Cháu thật ra có chút giống với một người quen cũ của ta. Không biết Diệp Tương Khôn là gì của cháu?

Ầm!

Một câu hỏi rất là bình thường, nghe vào trong tai Diệp Tích là dâng lên cuồng phong mưa rào. Diệp Tương Khôn là gia gia của cô, là trụ cột của cả Diệp gia. Phải biết rằng Diệp An Bang có thể tiến tới vị trí như hiện tại, đó là do Diệp Tương Khôn lên tiếng. Diệp An Bang là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Diệp gia, điều này không phải là giả. Nhưng ở trước mặt Diệp Tương Khôn chẳng qua chỉ giống như một đứa trẻ thông minh linh lợi. Diệp Tương Khôn ở trong kinh thành, xem như là nhân vật số một.

Nhưng bây giờ thì sao? Không ngờ Thương Đình lại biết Diệp Tương Khôn!

Điều này cũng chưa tính là gì. Phải biết rằng Thương Đình chẳng qua chỉ sinh sống ở vùng nông thôn hẻo lánh như Tô Trang, hắn làm sao có thể biết được Diệp Tương Khôn? Càng không nói tới ẩn ý trong lời nói của Thương Đình tiết lộ, Diệp Tương Khôn ở trước mặt hắn hình như cũng chỉ giống như một tiểu gia hỏa. Hào khí như vậy, thật sự khiến Diệp Tích khiếp sợ.

Đồng thời khiếp sợ còn có Tô Mộc!

Phải biết rằng hiện tại Tô Mộc cũng không phải là người mới xuất đạo. Hắn đã có thể đụng chạm đến rất nhiều chuyện. Giống như lúc trước, thời điểm còn ở kinh thành, qua lời nói của Từ Trung Nguyên, tiết lộ ra ý muốn thông qua hắn hỏi thăm Thương Đình. Phải biết rằng Từ Trung Nguyên là ai? Đây chính là nhân vật đứng đầu trong cả nước. Nhân vật như vậy lại muốn hỏi thăm thương gia gia. Thật sự nói Thương Đình là một nhân vật đơn giản, ai tin?

Lần này Tô Mộc trở về vốn là muốn hỏi thăm Thương Đình, muốn nhận được một chút tin tức từ chỗ hắn. Bây giờ nghe Thương Đình hỏi ra lời này, suy đoán trong lòng càng được khẳng định.

Thương Đình tuyệt đối là người có lai lịch! Có thể tùy ý nói ra tên của Diệp Tương Khôn, nếu như không chút bối cảnh, có thể làm được sao?

Ngay thời điểm Tô Mộc đang suy nghĩ một lát nữa nên hỏi thế nào, Diệp Tích đã vội vàng nói:

– Đó là gia gia của cháu. Thương gia gia, ngài biết gia gia cháu sao?

– Biết? Sao có thể chỉ là biết thôi chứ? Nếu như cháu nói cho tiểu tử Diệp Tương Khôn kia biết ta hỏi thăm hắn, hắn sẽ ngựa không ngừng vó từ đất kinh thành lao tới nơi này.

Có lẽ tâm tình Thương Đình rất tốt, liền nói đùa một câu, trên mặt nở nụ cười vui.

Diệp Tích cho rằng Thương Đình đang nói đùa. Nhưng nếu như Diệp Tương Khôn biết, Diệp Tích sẽ hiểu đây tuyệt đối không phải là lời nói đùa gì. Diệp Tương Khôn tuyệt đối sẽ lập tức từ đất kinh thành chạy tới đây.

Thương Đình có tiền vốn như vậy!

– Thương gia gia, ngài làm sao lại biết gia gia cháu này? Sao từ trước tới nay cháu chưa từng nghe gia gia cháu nói về ngài. Thương gia gia, ngài đừng hiểu lầm. Cháu nói như vậy cũng không có ý gì khác. Cháu chỉ cảm thấy có chút tò mò.

Diệp Tích vội vàng giải thích.

– Ha ha!

Thương Đình cười ha hả.

– Được rồi. Ta cũng đã sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có thể chấp nhặt với cháu sao? Ta biết cháu muốn hỏi gì. Chuyện này nói ra thì dài. Nói một chút, không chừng mấy ngày mấy đêm cũng nói không hết. Cháu chỉ cần biết, ta đã từng cứu mạng tiểu tử Diệp Tương Khôn kia, nhưng lại không chỉ một lần là được. Ngay cả vợ hắn bây giờ, cũng chính là nãi nãi cháu, đều do ta giới thiệu cho hắn.

Long trời lở đất!

Thương Đình vẫn thật sự là kinh sợ không thôi!

Nói như vậy, khiến người nghe cảm giác nhiệt huyết dâng trào. Tuy rằng lời nói rất đơn giản, nhưng bên trong che giấu tình cảm và ý nghĩa khiến người ta chấn động, cũng lại vô cùng nhuần nhuyễn. Diệp Tích và Tô Mộc đều không phải là người bình thường, tất nhiên hiểu rõ tin tức ẩn chứa bên trong lời nói của Thương Đình có bao nhiêu kinh người. Nếu thật sự là như vậy, tương đương với Diệp Tương Khôn thiếu Thương Đình ân tình rất lớn. Vậy chẳng khác gì Thương Đình sẽ có nhân mạch lớn.

– Thương gia gia, ngài vẫn thật sự là thâm tàng bất lộ.

Tô Mộc cảm khái nói.

– Ta biết các cháu muốn biết cái gì. Ngày hôm nay đúng lúc tâm tình ta không tệ. Được rồi, đem trà ta hái được pha một bình. Tối nay nơi này gió mát, ta tới nói cho các cháu biết. Tiểu tử không phải cháu vẫn luôn rất hiếu kỳ đối với ta sao? Như vậy ta để cháu biết. Chỉ có điều cháu cũng đừng hy vọng quá lớn. Có một số việc cháu có thể biết được. Có một số việc bây giờ cũng không phải lúc cháu có thể biết. Biết quá nhiều, đối với sự trưởng thành của cháu ngược lại còn bất lợi.

Thương Đình thản nhiên nói.

– Được ạ!

Tô Mộc vội vàng giơ tay lên. Phải biết rằng đây chính là chuyện tốt. Bí mật Tô Mộc vẫn muốn biết lại không có cách nào biết được. Nếu Thương gia gia có thể nói ra, hắn kích động hơn bất kỳ ai khách.

Diệp Tích cũng hết sức tò mò!

Hiện tại Thương Đình giống như một khối sắt nam châm cực lớn, thu hút ánh mắt của Tô Mộc và Diệp Tích. Nếu như nói Thương Đình không có lịch sử lâu đời, hai người tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện Thương Đình có thể biết Từ Trung Nguyên, đã cứu Diệp Tương Khôn, là có thể biết quá khứ của Thương Đình tuyệt đối vô cùng đặc sắc. Hơn nữa đặc sắc như vậy, còn thật sự khiến người ta thán phục.

Nói đến pha trà, tất cả lá trà ở chỗ Thương Đình đều do hắn tự mình hái được từ trên núi. Không biết là dùng nguyên liệu nào làm thành, nhưng uống vào rất ngon. Lá trà thế này, mỗi lần lúc Tô Mộc rời đi đều sẽ cầm theo một ít. Gần đây bởi vì không nhìn thấy Thương Đình, cho nên đã lâu cũng không có uống qua. Phải biết rằng cái gọi là TRÀ này, uống vào sẽ làm người ta cảm giác toàn thân thư thái. Nhưng chủ yếu nhất chính là, sau khi nước trà chảy qua toàn thân, Tô Mộc có thể cảm giác được rõ ràng, kinh mạch trong cơ thể giống như được rèn luyện qua một lần.

Tinh thần sảng khoái không nói, còn có công hiệu khiến thân thể đặc biệt khỏe mạnh cường tráng.

– Thương gia gia, lá trà của ngài thật sự là trà ngon!

Sau khi Diệp Tích uống một ngụm, mắt không khỏi sáng ngời, không nhịn được tán thưởng.

– Ha ha!

Thương Đình cười lớn.

– Vẫn là cháu biết cách thưởng thức trà, không giống như tiểu tử thối này. Mỗi lần qua, ngoại trừ tới chỗ của ta cướp đoạt một phen ra, căn bản cũng không biết bình phẩm về trà thế nào. Biết trà của ta gọi là gì không?

– Là gì ạ?

Diệp Tích hỏi.

– Thăng Thiên!

Thương Đình cười nói:

– Đây là trà do tự ta làm ra. Tên trà là thăng thiên. Nếu để cho gia gia cháu nhìn thấy là trà này, sợ rằng sẽ muốn cướp giật của ta mất. Phải biết rằng trà thăng thiên không phải chỉ là một lá trà bình thường. Nếu uống quanh năm suốt tháng, cái khác không dám nói, nhưng thân thể khỏe mạnh cường tráng kéo dài tuổi thọ vẫn không có vấn đề. Trà thăng thiên của ta chính là một trong những tác phẩm xuất sắc khiến ta đắc ý nhất khi còn sống.

– Đúng là rất tốt!

Diệp Tích yêu thích không buông tay nói.

– Lúc đi cầm theo một chút. Chỉ có điều không cần nói cho lão tiểu tử nhà cháu biết. Nếu như để hắn biết, không chừng lại muốn đi qua cướp đoạt mất.

Thương Đình lại cười đùa nói.

Nói chuyện phiếm cùng một người như Thương Đình, thật sự là một loại hưởng thụ.

Càng về sau, Diệp Tích thật sự cảm giác được, ở chỗ Thương Đình, mình có thể biết rất nhiều chuyện. Diệp Tích thật sự không có nghĩ đến, Thương Đình là người dễ nói chuyện như vậy. Chủ yếu nhất chính là Thương Đình gần như không có gì không biết. Trên thông thiên văn dưới rành địa lý. Hơn nữa mỗi loại chuyện đều có thể nói có hình có dạng. Điều này thật sự khiến Diệp Tích thán phục.

– Thương gia gia, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu. Ngài không chỉ biết lão gia tử Diệp Tương Khôn. Cháu nghĩ ngài còn biết cả lão gia tử Từ Trung Nguyên.

Tô Mộc hỏi.

– Từ Trung Nguyên sao? Biết.

Thương Đình thản nhiên nói.

– Thật sự biết à.

Tô Mộc giật mình nói.

– Đúng vậy. Thế nào? Chẳng lẽ nói biết hắn thì không được sao?

Thương Đình ngược lại, thần sắc thản nhiên nói:

– Ta không chỉ biết Từ Trung Nguyên, ta còn biết rất nhiều người. Người như Diệp Tương Khôn chẳng qua là một trong số đó. Còn có...

Sau khi nghe được tên của mấy lão gia tử, Tô Mộc và Diệp Tích thật sự ngây ngẩn cả người.

Bọn họ không có cách nào không sửng sốt. Phải biết rằng biết trong miệng Thương Đình không thể giống như biết bình thường. Đó thật sự là biết, nhưng lại thuộc về mối quan hệ đó không cạn. Nếu không Thương Đình cũng sẽ không nói ra trọng điểm. Nhưng phải biết rằng mấy người này hiện tại ở trong nước có địa vị khó có thể tưởng tượng được. Tùy tiện lấy ra một người cũng có thể khiến trong nước chấn động. Hơn nữa trong đó còn có mấy người, hiện tại vẫn đang gánh vác chức vị quan trọng, còn chưa hoàn toàn lui ra.

Người bình thường đừng nói là quen biết, cho dù có thể gặp mặt bọn họ một lần cũng đã rất khó. Còn quen biết giống như Thương Đình nói bây giờ, đơn giản là quý hiếm khó có thể tưởng tượng được.

– Thương gia gia, ngài thật sự khiến cháu được mở rộng tầm mắt.

Tô Mộc ngây người nói.

– Mở rộng tầm mắt sao?

Trên mặt Thương Đình lộ ra một nụ cười tự tin, rất bình tĩnh nói:

– Điều này đã tính là cho cháu mở rộng tầm mắt sao? Phải biết rằng thế giới này lớn như vậy, tung tích của ta không chỉ có ở chỗ này mà thôi.

Hơi dừng lại một chút, Thương Đình chậm rãi nói:

– Nhân gian không có ta, từ nay về sau sẽ nhiều tịch mịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.