Đây cũng là cảnh tượng tốt nhất chứng minh Tô Mộc vì dân làm việc.
Tô Mộc thật lòng cảm động.
Ở trong đám người trước mắt này, không chỉ có người của thôn Thượng Hà. Tô Mộc vẫn biết rất nhiều người. Có lão Trương bán thức ăn ngoài phố. Còn có ông chủ còn lại, các công nhân trên công trường... Có vài người Tô Mộc có thể gọi tên, có vài người Tô Mộc chỉ biết mặt. Nhưng như vậy đã đủ rồi. Bọn họ có thể xuất hiện ở nơi này, Tô Mộc biết cũng không phải có người đứng ra tổ chức. Kà bọn họ thật sự muốn đi qua.
Như vậy là đủ rồi!
Chuyện như vậy so với bất kỳ lời ngợi khen nào cũng có thể làm cho Tô Mộc cảm thấy kích động và hạnh phúc hơn!
– Các hương thân, nếu mọi người quả thật muốn tốt cho tôi, cũng không nên tập trung ở chỗ này. Tôi tuy rằng không đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban quản lý nữa, nhưng lòng tôi vĩnh viễn sẽ ở cùng với mọi người. Mọi người phải biết rằng, nơi này là cội nguồn là quê hương thứ hai của tôi. Không quan tâm tôi đi tới chỗ nào, cũng sẽ không quên được nơi đây. Chỉ cần đến lúc đó, tôi trở lại, mọi người có thể mời tôi một bữa cơm, tôi đã biết đủ.
Tô Mộc lớn tiếng nói.
– Ha ha!
Tâm tình vốn u ám, bầu không khí có chút sầu bi, theo những lời này của Tô Mộc nhất thời trở nên sáng sủa. Đúng vậy, tuy rằng bọn họ muốn Tô Mộc lưu lại, nhưng nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701873/chuong-874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.