Đêm nay, Trịnh Đậu Đậu không tiếp tục ở lại đó nữa, mà lựa chọn trở lại. Không có cách nào. Bởi vì Tô Mộc buộc cô phải trở về, nói là nghỉ ngơi không tốt, sẽ già đi. Thật ra Trịnh Đậu Đậu cũng biết, hiện tại Tô Mộc đã hoàn toàn không có việc gì nữa. Thấy bộ dạng hắn ăn như sói như hổ, cô biết hắn nhất định sẽ bình yên vô sự. Cho nên Trịnh Đậu Đậu chỉ có thể an tâm rời khỏi đó, trở lại biệt thự trong trung tâm điện ảnh và truyền hình của giải trí Lý thị.
Suốt đêm không nói chuyện.
Khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống thị xã Cổ Lan, khi Tô Mộc vừa mới chuẩn bị mở cửa, gọi Triệu Vô Cực đi bên ngoài ăn sáng, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh. Cửa phòng mở ra, cô cứ yên lặng đứng ở nơi đó, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Trông cô phong trần mệt mỏi, khiến người ta nhìn thấy yêu thương và quyến luyến. Cô cứ đứng yên ở đó, nhìn Tô Mộc, trong ánh mắt lộ vẻ đau lòng.
– Diệp Tích, sao em lại trở về?
Tô Mộc ngạc nhiên kêu lên.
– Tô Mộc!
Diệp Tích vội vàng xông lên trước, ôm chặt lấy Tô Mộc. Nước mắt cố nhịn lâu như vậy hiện tại đã không có cách nào kìm chế, chảy xuống.
– Anh thế nào? Không có việc gì chứ? Để em xem nào! Em nghe nói anh bị trúng đạn.
Diệp Tích muốn tránh khỏi vòng tay của Tô Mộc, nhưng bị Tô Mộc dùng sức ôm lấy.
– Anh không sao, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701858/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.