Chương trước
Chương sau
Hành động giống như Tô Mộc, thật sự là không tuân theo chức quy định của tổ chức, làm trái với kỷ luật của tổ chức, nếu truy xét, cho dù hắn suy nghĩ cho việc công, cũng không được cho phép. Không có quy củ, cho dù ngươi có lý do cũng phải dựa theo trình tự bình thường. Chớ nói chi là hiện tại cách làm của ngươi như thế, nếu thật sự truyền đi, sẽ mang đến cho ngươi bao nhiêu phiền toái.

Lén quản chế một cán bộ cấp sảnh, chuyện này làm trái với quy củ như thế nào!

Nhưng hiện tại Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa hiển nhiên cũng không có tìm phiền toái cho Tô Mộc, phải biết rằng chuyện này so với chuyện Tô Mộc vừa báo cáo, quả thực chính là chuyện nhỏ. Giang Doãn Trí dĩ nhiên là một người như vậy, nếu như không phải là Tô Mộc, hai người bọn họ sợ rằng còn chẳng hay biết gì. Nhưng hiện tại nếu biết rồi, như vậy những chuyện Tô Mộc làm ra, hai người đều sẽ không để ý.

– Tô Mộc, chuyện này cậu không cần nói thêm nữa. Cậu nhớ kỹ, những chuyện cậu làm, đều là tôi đồng ý. Bất kể sau này người nào hỏi tới, cậu cứ trả lời như vậy là được.

Lý Hưng Hoa nói.

– Không sai, thêm một suất của tôi!

Triệu Thiên Hoa lạnh lùng nói.

Lý Hưng Hoa có chút bất ngờ liếc mắt nhìn Triệu Thiên Hoa, Triệu Thiên Hoa nhíu mày nói:

– Triệu Thiên Hoa tôi hận nhất chính là người như vậy, nếu gặp được dĩ nhiên không thể bỏ qua. Về phần điều tra như thế nào, đó chính là thứ yếu. Hơn nữa chuyện này Tô Mộc lại không phải cố ý làm, mà là điều tra sự kiện Triệu Nhị Phát tự sát dẫn tới, cho dù sau này bị khơi lại, cũng không nghiêm trọng như vậy.

Đúng vậy, thật sự không quá mức nghiêm trọng!

Bởi vì có Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa đảm bảo, Tô Mộc thật sự không có chuyện gì. Hơn nữa nếu Tô Mộc dám nói như vậy, làm sao lại không lưu hậu thủ. Giống như Triệu Thiên Hoa nói vậy, toàn bộ chuyện này đều là vây quanh sự kiện Triệu Nhị Phát đè chết người tiến hành, kéo Giang Doãn Trí liên lụy vào, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

– Đa tạ Lý bí thư, Triệu thị trưởng!

Tô Mộc nói.

– Chuyện này cứ tạm thời để đấy, chúng ta biết là được. Còn nữa lão Triệu, đây là bản kế hoạch cải tạo thành khu cũ Tô Mộc vừa đưa tới, tôi chuẩn bị tranh thủ chứng thực trong hội nghị thường ủy thị ủy hôm nay. Ngài xem trước một chút, tôi cảm thấy bản kế hoạch này thật sự không tệ.

Lý Hưng Hoa nói.

– Về phần thành khu cũ, tôi cũng đồng ý cải tạo. Hơn nữa nơi đó cũng đến lúc phải cải tạo rồi, chỉ có điều cải tạo thật dễ dàng như vậy sao? Cho dù không có dây chuyền lợi ích của Giang Doãn Trí, đây cũng không phải chuyện dễ dàng.

Triệu Thiên Hoa cau mày nói.

– Xem kỹ hẵng nói!

Lý Hưng Hoa cười nói.

Sau khi Triệu Thiên Hoa xem xong toàn bộ bản kế hoạch, khi nhìn lại Tô Mộc, trên mặt lộ ra vẻ buông lỏng và sợ hãi. Hắn sợ nhất chính là trong quá trình cải tạo thành khu cũ, xuất hiện loại chuyện như mạnh mẽ cưỡng chế di dời. Nhưng hiện tại chuyện như vậy lại không phải lo lắng, bởi vì Tô Mộc đã nghĩ đến tất cả những khả năng có thể nghĩ ra.

Điều này có ý nghĩa như thế nào?

Ý nghĩa Tô Mộc cực kỳ có tự tin với trận chiến cải tạo thành khu cũ này, nếu như vậy, vậy mình không có lý do gì không ủng hộ.

– Tôi đồng ý!

Triệu Thiên Hoa gật đầu nói:

– Nhưng nếu hiện tại mở cuộc họp có phải sẽ khiến Giang Doãn Trí cảnh giác hay không?

– Triệu thị trưởng, lúc trước tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng tôi nghĩ nếu các ngài không mở cuộc họp nghiên cứu…, vấn đề này sẽ càng lớn, bởi vì tôi đã từng báo cáo việc này với Giang Doãn Trí, nhưng hắn không đồng ý. Ngài nói xem, nếu tôi không động đến ý nghĩ này…, Giang Doãn Trí sẽ nghĩ như thế nào? Thay vì bất động, chẳng bằng trực tiếp có nghiên cứu, ngược lại sẽ không khiến cho Giang Doãn Trí sinh nghi. Còn nữa, cho dù hắn có hoài nghi, muốn động thủ phá hủy những dấu vết kia cũng không thể làm được. Hiện tại Từ Viêm đã âm thầm bố trí khống chế, chỉ cần bọn họ thấy có bất kỳ động tĩnh nào, cũng đừng hòng chạy thoát.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Đúng vậy, lời nói của Tô Mộc rất có lý chí.

Triệu Thiên Hoa biết mặc dù Tô Mộc không nói đến cùng, nhưng hắn đã hiểu. Ở thành phố Cổ Lan người nào không biết Tô Mộc chính là người của Lý Hưng Hoa, hiện tại ngay cả Giang Doãn Trí hắn cũng báo cáo chuyện cải tạo thành khu cũ, nếu Lý Hưng Hoa không biết, đây chẳng phải là chê cười sao? Biết rồi lại không ủng hộ, chuyện như vậy nên nói như thế nào? Cho nên nói thay vì cẩn thận che giấu, chẳng bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, ngược lại có thể làm cho Giang Doãn Trí yên tâm.

Tiểu tử Tô Mộc này quả nhiên không đơn giản, rất biết nắm bắt tâm lý con người!

– Nếu đã như vậy…

Triệu Thiên Hoa không tiếp tục chần chờ, nhìn Lý Hưng Hoa nói:

– Bí thư, vậy chúng ta mở cuộc họp nghiên cứu đi, chuyện này phải được chứng thực trong ngày hôm nay, không thể vì một con sâu mọt, mà làm trở ngại phát triển kinh tế của cả thành phố!

– Không thành vấn đề!

Lý Hưng Hoa gật đầu nói.

Cuộc hội ý, cuối cùng cũng kết thúc.

Khi Tô Mộc từ trong văn phòng đi ra, trong ánh mắt Lê Cường và Dương Định ngoài khiếp sợ còn có thêm nhiều sùng bái. Phải biết rằng không phải người nào cũng có thể làm Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa tụ lại một chỗ, hơn nữa còn ở lại lâu như vậy. Hơn nữa đây còn là trước khi triệu khai thường ủy hội thị ủy, nếu một màn này truyền đi, tuyệt đối sẽ khiếp sợ cả thành phố Cổ Lan.

Mà một màn khiếp sợ này cũng chưa vì vậy mà kết thúc, sau khi Tô Mộc từ trong văn phòng đi ra, hắn cũng không rời đi, mà đi theo Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa tiến về phòng họp thị ủy.

Rút cuộc là có ý gì?

Chẳng lẽ nói Tô Mộc muốn dự thính thường ủy hội thị ủy lần này sao?

Phải biết rằng không phải ai cũng có tư cách dự thính, nếu lần này Tô Mộc vẫn có thể dự thính, đó chính là lần thứ hai.

Lê Cường và Dương liếc nhìn nhau, nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong đáy mắt đối phương. Lê Cường còn dễ nói hơn chút, dù sao quan hệ giữa Tô Mộc và Lý Hưng Hoa còn ở đó. Nhưng Dương Định lại cảm giác rất phức tạp. Hiện tại Dương Định cũng không biết sau này nên đối đãi với Tô Mộc như thế nào, có phải vẫn duy trì lời nói lạnh nhạt với Tô Mộc như trước hay không?

Dương Định rơi vào trong mâu thuẫn, hoàn toàn không ý thức được một vấn đề, đó chính là thái độ của hắn thật ra không cần phức tạp như vậy. Phải biết rằng thái độ của hắn hoàn toàn quyết định bởi Triệu Thiên Hoa. Thái độ của Triệu Thiên Hoa như thế nào, hắn chỉ cần làm theo là được.

Phòng họp thị ủy.

Giống như mỗi lần triệu khai thường ủy hội thị ủy, các thường ủy thị ủy đã chia ra ngồi ở các vị trí của mình. Ngoài cửa sổ thời tiết vẫn vô cùng nóng bức, làm cho người ta cảm giác không thở nổi. Giang Doãn Trí trước sau như một, ngồi bên cạnh bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Tần Tân Vũ tùy ý trò chuyện. Từ trên mặt hắn, ngươi sẽ không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.

– Tần Bộ trưởng, anh nói lúc nào trời mưa?

Giang Doãn Trí hỏi.

– Không biết, nhưng tôi nghĩ có lẽ là rất nhanh thôi, từ tối hôm qua đã bắt đầu u ám rồi, nếu cứ tiếp tục nóng bức, sẽ làm người ta không chịu nổi. Tôi nghĩ hoặc là không mưa, nếu mưa nhất định sẽ mưa rất to. Giang thị trưởng, có lẽ chinh quyền các vị nên làm tốt công tác cống thoát nước trước, tránh cho đến lúc đó tay chân luống cuống.

Tần Tân Vũ cười nói.

– Sẽ sớm làm thôi.

Giang Doãn Trí cười nói.

Chính trong không khí hài hòa này, thân ảnh của Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa xuất hiện tại cửa phòng hội nghị. Sau khi hai người chia ra ngồi xuống, một màn khiến cho mọi người giật mình xuất hiện, Tô Mộc cũng đi theo vào, ngồi xuống phía sau. Bởi vì không có báo trước, cho nên rất nhiều người cũng không biết tại sao Tô Mộc lại xuất hiện ở chỗ này, lần này tại sao lại dự thính.

Giang Doãn Trí chán ghét quét nhìn Tô Mộc, đợi sau khi tất cả mọi người yên tĩnh lại, hắn cau mày lên tiếng.

– Bí thư, thị trưởng, nơi này là thường ủy hội thị ủy, tôi muốn biết, tại sao lần này Tô Mộc lại dự thính?

Thật ra nghi vấn như vậy đều dâng lên trong lòng thường ủy thị ủy còn lại, phải biết rằng, Tô Mộc mặc dù nói là trợ thủ đắc lực của Lý Hưng Hoa, nhưng cũng không thể cho hắn dự thính hội nghị như vậy nhiều lần. Nếu làm như vậy, ngươi cho rằng hội nghị sẽ biến thành cái gì? Ngươi muốn để người nào dự thính là có thể dự thính sao?

Lý Hưng Hoa giống như trước đó quét nhìn Giang Doãn Trí, mặc dù trong lòng đã tuyên bố tử hình với người trước mặt, nhưng trước khi chưa nhận được thông báo cuối cùng, hắn tuyệt đối không lộ ra vẻ mặt khác thường.

– Tô Mộc sở dĩ dự thính thường ủy hội thị ủy hôm nay, là bởi vì muốn trần thuật một việc với mọi người. Bởi vì chuyện xuất hiện tương đối khẩn cấp, cho nên cũng chưa kịp báo trước với các vị. Nhưng Giang thị trưởng đã nói như vậy, vậy chúng ta sẽ trực tiếp dạo đầu chuyện Tô Mộc muốn trần thuật.

Lý Hưng Hoa là hạng người gì, ứng phó trường hợp như vậy quả thực là một chuyện nhỏ, chỉ cần mấy câu đơn giản liền có thể khống chế được tình hình.

Nghe Lý Hưng Hoa nói như vậy, các thường ủy còn lại thật sự cũng không tiện nói thêm cái gì, cho dù là Giang Doãn Trí cũng im lặng, lúc này bởi vì chuyện này mà chống lại Lý Hưng Hoa, thật sự là không cần thiết. Cũng muốn nghe xem Tô Mộc có thể trần thuật chuyện gì, Lý Hưng Hoa lại chuẩn bị giúp đỡ Tô Mộc chơi trò gì.

Điều duy nhất khiến cho Giang Doãn Trí cảm thấy bất an chỉ có một việc, chính là trước lúc họp, Lý Hưng Hoa lại gặp mặt Triệu Thiên Hoa, hai người rốt cuộc nói cái gì? Trong chuyện này có bóng dáng của Tô Mộc hay không?

Trong suy đoán của Giang Doãn Trí, Tô Mộc mở miệng.

Nói ra câu đầu tiên, khiến cho sắc mặt Giang Doãn Trí âm trầm tại chỗ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.