Chương trước
Chương sau
Càng thân ở trong đại sự, càng phải tỉnh táo đối mặt.

Những tài liệu trước mắt này là căn cứ chính xác nhất trực tiếp nhất, dựa vào những chứng cớ này là có thể bắt được mạch đập của Giang Doãn Trí, nhưng phải biết rằng trong những chứng cớ này, điểm chết người nhất vẫn chưa tới tay. Nếu như hiện tại đã lôi lá bài tẩy ra, không khỏi có chút nóng vội. Hơn nữa Tô Mộc bây giờ còn chưa chân chính nắm giữ những người còn lại trong dây chuyền lợi ích, làm sao cũng phải quản chế tất cả những người này, sau khi thăm dò rõ ràng dây chuyền lợi ích vận chuyển như thế nào rồi mới động thủ.

– Triệu ca, tiếp tục giám thị chỗ đó, những tài liệu này tôi sẽ cầm đi.

Tô Mộc nói.

– Được!

Triệu Vô Cực gật đầu nói.

Tô Mộc cầm những tài liệu này, cũng không chần chờ quá lâu, chuyện liên quan đến một cán bộ cấp sảnh như Giang Doãn Trí, Tô Mộc biết chỉ dựa vào lực lượng của mình là không thể đủ. Nhưng Diệp An Bang cũng không phải là ban kỷ luật thanh tra, nếu báo cáo cho Diệp An Bang, lại có chút không được. Nhưng suy tư hồi lâu, Tô Mộc không có bất kỳ biện pháp nào, chuyện như vậy nếu không có một hậu đài phía sau nói chuyện, tuyệt đối đừng nghĩ đến thành công.

Diệp An Bang không thể nghi ngờ chính là hậu đài mạnh nhất phía sau Tô Mộc!

Bất kể là thích hợp hay không, Tô Mộc cũng phải báo cáo với Diệp An Bang.

Sau khi Tô Mộc gọi điện thoại, bên kia Diệp An Bang nghe được tin tức Tô Mộc điều tra, vẻ mặt không khỏi âm trầm. Người như Giang Doãn Trí, thân là Phó thị trưởng thường vụ, lại làm ra chuyện như vậy, chắc chắn là bàn tay hắc ám của cả thành phố Cổ Lan. Người như vậy nhiều năm qua vẫn không bị điều tra, quả thực là vô cùng buồn cười.

– Tô Mộc, hiện tại tôi sẽ liên lạc với người của ban kỷ luật thanh tra, chuyện này cậu tạm thời đừng cử động, chờ tôi điện thoại rồi hãy nói.

Diệp An Bang nói.

– Vâng, nhưng dì Diêm bây giờ đang ở thành phố Cổ Lan, ngài xem…?

Tô Mộc chần chờ nói.

Dì Diêm? Diệp An Bang cũng có chút ngây người, nhưng ngay sau đó nghĩ đến Tô Mộc nói tới ai. Đại não cấp tốc chuyển động, rất nhanh liền quyết định chủ ý. Dù sao bất kể nói thế nào, mình cũng là người của Trịnh Vấn Tri. Xảy ra chuyện như vậy, nếu có Trịnh Vấn Tri gật đầu, giải quyết sẽ càng thêm dễ dàng. Giải quyết xong Giang Doãn Trí là chuyện tất yếu, mấu chốt nhất chính là, Diệp An Bang nghĩ dựa vào chuyện như vậy, có thể khiến cho Trịnh Vấn Tri gật đầu, chuyển Tô Mộc đến một bộ phận nào đó của tỉnh ủy lăn lộn một thời gian ngắn. Nếu như vậy Tô Mộc sẽ càng lộ ra vẻ trọng yếu.

– Bây giờ cậu hãy đi báo với Diêm cục trưởng!

Diệp An Bang đồng ý nói.

– Tôi biết rồi!

Tô Mộc gật đầu nói.

Có Diệp An Bang gật đầu, Tô Mộc cũng biết, chuyện này đã là ván đã đóng thuyền. Chỉ chờ tới lúc người của Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tới đây, như vậy chuyện Giang Doãn Trí bị song quy điều tra sẽ trở thành chuyện không người nào có thể dao động.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền không chần chờ, vội vàng chạy tới trụ sở điện ảnh và truyền hình của công ty giải trí Lý thị.

Khi Tô Mộc đang chạy đến đó, trong màn đêm trời đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong khó hiểu. Cuồng phong nổi lên, cả thành phố Cổ Lan đều sa vào cảnh tượng xơ xác tiêu điều. Vừa rồi trời còn rất nóng bức, bây giờ lại trở nên ngột ngạt. Cảm giác nóng nực này, thật sự làm cho người ta không chịu được. Tất cả điều hòa tựa hồ đều đồng thời được mở ra.

– Tô Mộc, làm sao anh lại tới nữa?

Khi Tô Mộc xuất hiện trong biệt thự, Trịnh Đậu Đậu nhướng mày nói:

– Anh thật sự xem mình là người nhà chúng tôi sao, làm sao ngay cả nhà chúng tôi tụ họp, anh cũng muốn tham gia hay sao?

Nếu là lúc bình thường Tô Mộc tuyệt đối sẽ thuận thế nói đùa một phen, nhưng hiện tại có chuyện như vậy phát sinh, Tô Mộc thật sự lười đấu võ mồm với Trịnh Đậu Đậu, gấp giọng hỏi:

– Dì Diêm bây giờ đang ở đâu?

– Anh tìm mẹ tôi làm gì?

Trịnh Đậu Đậu hỏi.

– Có việc gấp!

Tô Mộc nói thẳng.

– Tô Mộc, cháu tìm ta?

Khi Trịnh Đậu Đậu còn muốn tiếp tục ngăn cản, thân ảnh của Diêm Khuynh Chi đã xuất hiện trước mắt, lúc này nàng đã thay áo ngủ, chuẩn bị tắm rửa đi nằm. Tô Mộc vội vàng tiến lên phía trước.

– Dì Diêm, có một số việc cháu muốn nói với dì.

Hơi chút dừng lại, Tô Mộc bổ sung:

– Vừa rồi cháu có gọi điện cho Diệp bí thư, Diệp bí thư biết dì đang ở đây, nên kêu cháu tới đây báo cáo với dì.

Thực vì lý do uyển chuyển.

Báo cáo với Diêm Khuynh Chi là có ý tứ gì? Đây còn không phải là muốn thông qua miệng Diêm Khuynh Chi nói cho Trịnh Vấn Tri? Diêm Khuynh Chi ban đầu không để ý, nhưng khi nghe chuyện này Diệp An Bang cũng biết, hơn nữa là Diệp An Bang ngầm đồng ý cho Tô Mộc đến đây, ánh mắt của nàng không khỏi biến đổi.

– Chuyện gì?

– Dì Diêm, dì xem cái này trước đã.

Tô Mộc vừa nói vừa lấy những tư liệu kia ra.

Khi Diêm Khuynh Chi khó hiểu cầm xem những tư liệu này, sắc mặt của nàng cũng đại biến, nhanh chóng lật xem. Những tài liệu này cũng không phải nhiều, nhưng chính dựa vào những tư liệu này đã có thể nói rõ vấn đề. Diêm Khuynh Chi xem xong, cảm thấy trong lồng ngực nghẹn một luồng hỏa khí. Phải biết rằng nàng bây giờ còn là phó cục trưởng sở văn hóa tỉnh, trong đó có vài hủ bại liên quan đến sự nghiệp văn hóa.

Hơn nữa trong đó có mấy hạng mục trước kia Diêm Khuynh Chi đã tham gia, hiện giờ thì sao? Những tài liệu đều bị làm giả, số tài chính đổ xuống toàn bộ bị tham ô. Điều này kêu Diêm Khuynh Chi làm sao có thể bình tĩnh.

– Những tài liệu này làm sao cháu có được?

Diêm Khuynh Chi hỏi.

– Dì Diêm, chuyện này nói ra rất dài dòng, thật ra chuyện này phải bắt đầu nói đến từ cải tạo thành khu cũ…

Sau khi Tô Mộc sơ lược giải thích chuyện này, vẻ mặt Diêm Khuynh Chi đã càng ngày càng ngưng trọng. Nàng không để ý Tô Mộc có trải qua trình tự bắt đầu tiến hành điều tra một cán bộ cấp sảnh hay không, phải biết rằng nếu như không phải Tô Mộc điều tra, chuyện này làm sao có thể vạch trần? Chỉ sợ cho dù là Giang Doãn Trí cũng không biết, những tài liệu mình cất giấu lại trở thành bùa đòi mạng của mình.

– Dì Diêm, cháu biết cách làm của cháu có chút không ổn, nhưng chuyện này gấp gáp, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, cháu nguyện ý chấp nhận bất kỳ xử phạt nào.

Tô Mộc hết sức nghiêm túc nói.

– Xử phạt gì? Cháu có thể bị xử phạt gì? Tô Mộc, những lời như vậy ta xem như không nghe thấy, cháu cũng không cần nói thêm nữa.

Diêm Khuynh Chi đứng dậy, trực tiếp đi sang bên cạnh, cầm điện thoại nhấn số gọi đi.

Sau khi Trịnh Vấn Tri nghe máy, Diêm Khuynh Chi sơ lược nói lại một lần những tài liệu Tô Mộc đưa tới, bên kia vẻ mặt Trịnh Vấn Tri càng âm trầm đáng sợ. Nếu như chuyện này bị người khác thọc ra, Trịnh Vấn Tri tuyệt đối sẽ đeo trên lưng một tội danh không nhỏ. Cho dù không bị trách tội, chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự chấp chính của Trịnh Vấn Tri. Dù sao đây không phải là chuyện gì tốt, xảy ra chuyện như vậy, thật sự khiến cho hắn cảm thấy thực sự đau lòng và tức giận.

– Kêu Tô Mộc nghe điện thoại!

Sau khi Diêm Khuynh Chi đưa điện thoại tới, Tô Mộc cung kính nói:

– Trịnh bí thư, tôi là Tô Mộc!

– Tô Mộc, chuyện này cậu làm rất đúng, tiếp tục nghiêm mật giám thị bố trí khống chế. Sau đó tôi sẽ bàn bạc với các đồng chí bên Ban kỷ luật thanh tra tỉnh, đến lúc đó sẽ có người tới tìm cậu. Hiểu không?

Trịnh Vấn Tri nói.

– Tôi hiểu!

Tô Mộc nói.

– Vậy thì tốt!

Đợi đến khi Trịnh Vấn Tri ngắt điện thoại, trái tim căng thẳng của Tô Mộc mới xem như bình tĩnh lại. Phải biết rằng nếu như không báo cáo chuyện này với cấp trên, bây giờ tâm tình của Tô Mộc tuyệt đối khó có thể bình ổn. Như vậy nếu có chuyện gì phát sinh, có người biết Giang Doãn Trí là hạng người gì, để chính quyền tỉnh ủy sớm có đề phòng.

– Dì Diêm, dì nghỉ ngơi đi.

Tô Mộc nói.

– Tô Mộc à, lúc nên nghỉ ngơi cần phải nghỉ ngơi, đừng cứ buộc mình tiến về phía trước như vậy, cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện có thể để sau này làm.

Diêm Khuynh Chi nói.

– Cháu hiểu!

Tô Mộc gật đầu nói.

– Đậu Đậu, tiễn Tô Mộc cho mẹ.

Diêm Khuynh Chi nói.

– Dạ!

Trịnh Đậu Đậu gật đầu, sau khi đưa Tô Mộc tới cửa, nói với hắn:

– Lá gan anh càng lúc càng lớn rồi, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng dám quản. Chẳng lẽ anh không sợ gặp nguy hiểm sao? Phải biết rằng không phải lúc nào anh cũng gặp may mắn, có thể giải quyết chuyện như vậy.

– Cho dù biết rõ gặp nguy hiểm, tôi cũng không thể dừng lại!

Tô Mộc cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn bầu trời đêm thăm thẳm.

– Con người anh thật sự là muốn chết, tùy anh thôi. Nhưng mấy ngày tới tôi không có chuyện gì, tôi muốn anh cùng tôi đi chơi. Đừng cự tuyệt tôi, anh cũng biết, anh cự tuyệt không được. Tôi bảo đảm sẽ không quấy rầy công việc của anh, cứ như vậy đi, ngày mai tôi đi tìm anh.

Trịnh Đậu Đậu nói xong liền xoay người đi vào trong biệt thự, để lại Tô Mộc có chút kinh ngạc.

Nha đầu này!

Tô Mộc tự nhiên biết Trịnh Đậu Đậu làm như vậy cũng không phải là muốn cùng mình đi chơi, mà là sợ mình gặp nguy hiểm, dù sao xảy ra chuyện như vậy, nếu như Giang Doãn Trí không có bất kỳ động tác gì, mới là quái sự. Giang Doãn Trí có thể cất giấu nhiều năm như vậy cũng không bị phát hiện, tuyệt đối là có thủ đoạn của mình. Vì an toàn của Tô Mộc, Trịnh Đậu Đậu quả quyết sẽ không cho phép hắn chịu bất cứ thương tổn gì.

Thật đúng là phương thức biểu đạt hàm súc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.