Sau khi tức giận ngắn ngủi, theo Tô Mộc đi vào, mọi người lại bắt đầu thay đổi chủ đề. Ai cũng biết đề tài này đối với Hoàng Tiệp mà nói có chút trầm trọng, hơn nữa nên làm như thế nào người ta không phải rõ ràng hơn mình sao? Phải biết rằng Hoàng Tiệp chính là tổng tài của Tả Nhĩ, bọn họ hiện tại chỉ là sinh viên đại học mà thôi. Hơn nữa có Tô Mộc ở đây, có đề nghị vừa rồi của Tô Mộc, bọn Khương Ninh rất vui nhìn thấy ngồi mát ăn bát vàng.
– Tô Mộc, Hoàng Thạch không nghiêm trọng chứ?
Hoàng Tiệp hỏi.
– Yên tâm, không chết được đâu!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
– Không có chuyện gì là tốt rồi, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, tôi lo lắng sẽ có ảnh hưởng đến cậu.
Hoàng Tiệp thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay nhỏ bé bắt đầu vuốt ngực, lắc đầu nói:
– Cậu không biết chuyện vừa rồi nhờ có cậu kịp thời chạy tới, nếu không sợ rằng tôi đã bị tên khốn khiếp đó khi dễ rồi. Nhưng tại sao cậu biết tôi ở đó.
– Đừng quên đây là nơi nào, nơi này phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng không thoát được ánh mắt của Đỗ đại thái tử gia.
Tô Mộc nói.
– Thì ra là như vậy.
Hoàng Tiệp xoay người nhìn Đỗ Phẩm Thượng, không vì đối phương còn nhỏ mà có bất kỳ ý tứ khinh thường:
– Đỗ thiếu, chuyện vừa rồi thật sự đa tạ cậu, nếu không có cậu, sợ rằng tôi có thể đã chịu thiệt thòi rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701777/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.