Chương trước
Chương sau
Vương Hậu Trung ở trong đội cảnh sát giao thông này gần như cả đời, chưa nói đến nhân duyên, cộng thêm đối nhân xử thế rất khôn khéo, cho nên khi làm việc thật sự rất có chừng mực. Nhưng hắn cũng chưa từng bị nhục nhã như vậy, phải biết rằng từ ngày hắn mặc lên người bộ cảnh phục của cảnh sát giao thông, chưa bao giờ bị người nào sỉ nhục. Chuyện hôm nay, thật sự khiến cho Vương Hậu Trung cũng bắt đầu biến thành không yên lặng.

– Bắt tất cả về!

Vương Hậu Trung lớn tiếng hét lên.

Rầm!

Theo thanh âm của Vương Hậu Trung vừa rơi xuống, tất cả đám cảnh sát giao thông bên cạnh cũng bắt đầu hành động, phải biết rằng Vương Hậu Trung chính là đội trưởng của bọn hắn, bây giờ hắn lên tiếng, bọn hắn làm sao cũng phải lập tức hành động. Hơn nữa Lưu Duệ cũng không phải người bình thường, Lưu Duệ và đội phó đại đội cảnh sát giao thông có quan hệ thân thích, nếu không cũng không thể kiêu ngạo như vậy. Cho nên hiện tại bọn họ nhìn thấy Lưu Duệ cũng bị thương, càng không chút cố kỵ, vừa nói vừa muốn ra tay động thủ.

– Các anh thật sự chấp pháp như vậy sao? Chấp pháp như vậy tôi thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy, các anh còn gọi cái này là chấp pháp văn minh sao? Nếu như vậy cũng gọi là văn minh, vậy tôi coi như mở rộng tầm mắt rồi. Không phải muốn bắt chúng tôi đi với các anh đến đại đội cảnh sát giao thông sao? Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Muốn làm lớn chuyện này không phải là không được, nhưng dù sao đối phương thật sự là đội cảnh sát giao thông, nếu động thủ khiến tất cả đều ngã xuống, chuyện thật sự có chút nghiêm trọng rồi. Chi bằng cứ vào đội cảnh sát giao thông, có cái gì chúng ta nói cái đó. Chỉ có điều nếu các ngươi kêu ta vào đó, sau này muốn ta ra ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng.

– Ngươi thật sự muốn đi cùng chúng ta?

Lưu Duệ bất ngờ nói. Khi nói ra lời này, đột nhiên cảm giác có chút gì đó, vội vàng kéo căng mặt.

– Dĩ nhiên, tôi nói chúng tôi sẽ đi cùng các anh.

Tô Mộc lạnh lùng nói.

– Vậy thì đi!

Ý nghĩ của Lưu Duệ rất đơn giản, chờ đến đội cảnh sát giao thông, cho dù ngươi không muốn đưa điện thoại di động cũng phải lấy ra, nếu không hủy diệt đoạn phim kia, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đoàn người cứ như vậy bắt đầu lái xe về hướng đội cảnh sát giao thông!

Xe của Tô Mộc dĩ nhiên phải giao cho cảnh sát giao thông lái đi, trừ mấy cảnh sát giao thông cùng đi theo, những người còn lại cũng không rời đi, mà tiếp tục phiên trực ở nơi này. Chẳng qua bọn họ rất nhanh ý thức được tính chất có chút nghiêm trọng, bởi vì có một chiếc xe như tia chớp vừa vặn lái tới. Sau khi dừng lại, Chung Tuyền từ bên trong đi ra. Sau khi phát hiện không có bóng dáng Tô Mộc, liền kéo một cảnh sát giao thông lại hỏi.

– Vừa rồi ở đây xuất hiện chuyện gì?

– Ngươi là ai?

Viên cảnh sát giao thông nhíu mày nói, trong lòng nghĩ hôm nay là ngày mấy. Tại sao người nào xuất hiện cũng dám tùy tiện hô to gọi nhỏ với cảnh sát giao thông như vậy.

Nhưng Chung Tuyền không nghĩ nhiều như vậy, phải biết rằng Tô Mộc nói là gặp chuyện phiền toái nhưng không nói là phiền toái gì, hiện tại hắn lại không có ở chỗ này. Nếu tiếp tục dây dưa với tên cảnh sát giao thông, không chừng bên phía Tô Mộc sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Đáng chết chính là, mình vừa gọi điện thoại cho Tô Mộc, nhưng bên kia lại trực tiếp tắt máy, nếu nói trong chuyện này không có vấn đề, đánh chết Chung Tuyền cũng sẽ không tin tưởng.

– Tôi ở văn phòng tỉnh ủy, bây giờ lập tức nói cho tôi biết, vừa rồi ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Chung Tuyền không chần chờ, trực tiếp lấy ra thẻ công tác đưa tới trước mặt tên cảnh sát giao thông, sắc mặt dị thường lạnh lùng.

– Tốt nhất cậu nên nói thành thật, nếu không tôi sẽ tìm đội cảnh sát hình sự hỏi chuyện. Đừng hoài nghi, tôi có tư cách này!

Văn phòng tỉnh ủy? Tên cảnh sát giao thông bị khí thế của Chung Tuyền uy hiếp, sau khi nhận lấy thẻ công tác, nhìn thấy quả nhiên là thật, hai tay vội vàng đưa trở về, nói:

– Là như vậy, vừa rồi ở đây phát sinh một sự kiện giao thông. Hiện tại song phương đã bị dẫn tới đội cảnh sát giao thông để xử lý.

Đội cảnh sát giao thông thành phố sao?

Trong đáy mắt Chung Tuyền lóe ra vẻ lạnh lùng, trong lòng đã bắt đầu sôi trào lửa giận. Đừng nghĩ Chung Tuyền ở trên cao không biết chuyện gì, hắn biết rất cặn kẽ chuyện gì xảy ra phía dưới, hắn biết đội cảnh sát giao thông chắc chắn có gì mờ ám. Nếu không đoán sai, hôm nay Tô Mộc vừa vặn đụng phải, cho nên mới bị dẫn tới đội cảnh sát giao thông. Chẳng qua không biết bên phía Tô Mộc rốt cuộc nắm giữ chuyện gì, mà lại bị dẫn tới đội cảnh sát giao thông xử lý.

Nhưng bất kể là chuyện gì, cũng phải nhanh chóng qua đó, nếu ở đó xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần Tô Mộc bị thương, toàn bộ chuyện này sẽ trở nên rất nghiêm trọng.

Hơn nữa Chung Tuyền có thể trở thành thư ký của Diệp An Bang, đầu óc dĩ nhiên cũng rất linh hoạt, hắn biết Diệp An Bang bây giờ là phó bí thư khối đảng, chủ đạo xây dựng hình thái ý thức của khối đảng, nhưng phải biết rằng đây là một chủ đề rất rộng lớn, ngươi hiểu thế nào cũng được. Từ khi Diệp An Bang thượng vị đến hiện tại, trong tay còn thiếu hụt một sự kiện lập uy có tầm ảnh hưởng lớn, nếu như có thể mượn chuyện này vận hành một chút, có thể làm cho những người còn lại ý thức được tồn tại của Diệp An Bang.

Thật ra thì Chung Tuyền và Tô Mộc đều muốn tìm một việc, để cho Diệp An Bang biểu hiện ra, nhưng không biết hảo tâm của hai người đối với Diệp An Bang, thật sự không cần thiết. Diệp An Bang chẳng những là phó bí thư chuyên trách khối đảng, trước đây còn là bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy, hơn nữa hiện tại vẫn đang nắm giữ chức bộ trưởng. Dưới tình thế như vậy, các ngươi cho là có ai dám khinh thường Diệp An Bang sao?

Cho dù không có cái gọi là quan mới lên chức chỉ nóng ba ngày, địa vị của Diệp An Bang cũng vững chắc như núi!

Thật không biết trung ương nghĩ như thế nào, lại để cho một phó bí thư khối đảng kiêm nhiệm cả bộ trưởng bộ tổ chức, cứ như vậy, quyền nhân sự ở trong tay Diệp An Bang thật sự rất lớn. May là quan hệ giữa Diệp An Bang và Trịnh Vấn Tri không tệ, Trịnh Vấn Tri không đến nỗi sinh ra lòng hoài nghi, nếu không đổi lại là bí thư tỉnh ủy khác, cũng không biết đã kiêng kỵ thành cái gì rồi.

– Diệp bí thư, có chuyện này tôi cần báo cáo cho ngài, chuyện là như vậy…

Khi Chung Tuyền bắt đầu lái xe về phía đội cảnh sát giao thông thành phố, quyết định gọi điện thoại cho Diệp An Bang. Hôm nay Diệp An Bang đang ở nhà nghỉ ngơi, thật sự không ngờ, Tô Mộc lại gặp phải chuyện phiền toái như vậy, thật sự là rất làm cho người ta căm tức. Tô Mộc là người như thế nào, Diệp An Bang cũng biết, hiểu được hắn không phải là người chủ động gây chuyện, mà nếu chuyện đã như vậy, cũng nói lên Tô Mộc thật sự không có cách nào nhẫn nại.

Đội cảnh sát giao thông thành phố? Trong lòng Diệp An Bang hừ lạnh một tiếng, nói thẳng:

– Cậu qua đó, đưa người ra ngoài, sau đó mang đến chỗ tôi, chuyện còn lại cậu xem rồi xử lý.

– Vâng, Diệp bí thư!

Chung Tuyền gật đầu nói.

Chỉ cần có những lời này của Diệp An Bang, Chung Tuyền đã biết chuyện kế tiếp sẽ vận hành như thế nào, chỉ cần không ra ngoài giới hạn sẽ không có vấn đề. Nghĩ tới đây, trong đầu Chung Tuyền liền nghĩ tới một người có thể giải quyết vấn đề này tốt nhất. Thật ra, Chung Tuyền cũng rất rõ ràng, hiện giờ thân phận của mình ở thành phố Thịnh Kinh được rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lên.

Nhưng cũng chính bởi vì thân phận như vậy, cho nên nếu hắn làm việc trong cơ quan phía dưới, căn bản không hữu dụng. Phía dưới làm việc có quy củ của phía dưới, ngươi kêu một sở trưởng đồn công an đến giải quyết vấn đề, có đôi khi còn quản dụng hơn nhiều so với thân phận phó tỉnh ủy. Bởi vì người ta không biết ngươi là ai, nhưng lại biết tuyệt đối không thể đắc tội với người nào.

Đại đội cảnh sát giao thông thành phố.

Sau khi ba người Tô Mộc bị mang đến đây, Lưu Duệ và Vương Hậu Trung liền xung phong nhận việc tiêu sái tiến lên, quét nhìn ba người, trong đáy mắt Lưu Duệ bắt đầu hiện lên vẻ tàn nhẫn. Ở địa bàn của mình Lưu Duệ càng tỏ ra vô cùng hách dịch. Phải biết rằng nơi này chính là đại đội cảnh sát giao thông thành phố, ca ca Lưu Phong của Lưu Duệ chính là đội phó nơi này, vì vậy có chuyện gì có thể khiến cho hắn cố kỵ. Nếu như ở chỗ này còn không nghĩ cách báo thù, Lưu Duệ còn chờ tới khi nào.

– Hiện tại cho các ngươi cơ hội, ngay lập tức giao điện thoại di động ra đây!

Lưu Duệ quát lớn.

Tô Mộc lạnh lùng quét nhìn quá Lưu Duệ, không có ý tứ mở miệng trả lời. Vẻ mặt như vậy, thật sự khiến cho Lưu Duệ càng cảm thấy tức giận, hắn ghét nhất chính là nhìn thấy bộ dạng này của Tô Mộc, đã tới đây mà còn dám lớn lối như thế, không phải muốn gây hấn với mình đấy chứ? Nếu như không cho hắn biết thế nào là lễ độ, luồng ác khí này có thể khiến lồng ngực Lưu Duệ nghẹn điên, nổ thành mảnh nhỏ.

– Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi!

Lưu Duệ vừa nói vừa tiến lên, trong tay giơ lên một cây mộc côn, không hề nghĩ ngợi vung về phía đầu Tô Mộc. Triệu Vô Cực đứng bên cạnh còn chưa kịp động thủ, Tô Mộc đã nhanh như tia chớp bắt được mộc côn, nhưng ngay sau đó kéo về phía sau, không cho Lưu Duệ bất kỳ cơ hội thở dốc, đoạt được mộc côn. Đồng thời bắt được cánh tay Lưu Duệ, không chần chờ bẻ cong.

– A!

Lưu Duệ đột nhiên bị bắt chặt cánh tay, sau đó bị bẻ cong, đau đớn kêu lên, mồ hôi bắt đầu tuôn ra trên trán, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân.

– Buông tay ra, nhanh buông tay ra.

Lưu Duệ vội vàng lớn tiếng hét lên.

– Ngươi làm gì vậy? Có biết nơi này là nơi nào hay không, còn không mau buông tay?

Vương Hậu Trung đứng bên cạnh, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, ở chỗ này Tô Mộc còn dám động thủ, vội vàng hét lên, nhưng trong lòng hắn cũng bắt đầu cảm thấy bất an, chẳng lẽ lần này thật sự làm sai rồi sao. Chẳng lẽ người này thật sự có hậu đài hay sao? Phải biết rằng điểm chết người chính là, bọn họ hoàn toàn không để ý.

Nếu chuyện này bị chọc ra, bọn Vương Hậu Trung không chết cũng sẽ bị lột da.

– Có tin một câu nói hiện tại của ta, có thể khiến ngươi chạy không thoát nơi này hay không?

Lưu Duệ đến hiện tại cũng không có ý tứ chịu thua, lớn tiếng hét lên, muốn dựa vào cách này, gọi những người đứng ngoài đi vào.

– Tôi thật sự không biết nơi này là nơi nào, chẳng lẽ là cục công an hay sao? Tôi nghĩ cho dù ở cục công an, hiện tại cũng không có ai dám dùng cách xử phạt về thể xác? Triệu ca, thế nào rồi, quay lại rồi chứ?

Tô Mộc hờ hững nói.

– Quay lại rồi rồi!

Triệu Vô Cực gật đầu nói.

– Tốt lắm!

Tô Mộc hung hăng đá một cước, sau khi đá Lưu Duệ đến bên cạnh Vương Hậu Trung, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh:

– Lần này, nếu như các ngươi còn không ngã, thật sự là kỳ tích rồi!

Cạch!

Khi Tô Mộc vừa dứt lời, cánh cửa đang đóng liền bị ầm ầm đẩy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.