Chương trước
Chương sau
Phản bội vĩnh viễn là việc đáng xấu hổ, dễ dàng làm người oán hận nhất, hơn nữa dưới tình huống đối phương chiếm ưu thế lại làm ra cử động như vậy, tuyệt đối sẽ gặp phải đả kích sấm sét. Tôn Nguyên Bồi không thể không nghĩ như thế, bởi vì mệnh lệnh của Hứa Vũ Tích khác hẳn tác phong ngày thường của hắn, hơn nữa tới bây giờ cũng không gọi điện thoại giải thích, đây tính cái gì? Phản bội trắng trợn sao?

Tôn chủ tịch, cha của tôi có nỗi khổ mà thôi.

Hứa Đa Đa cũng không phải hạng người giá áo túi cơm, ngồi bên cạnh Tôn Nguyên Bồi, cảm nhận được khí tức của hắn đột nhiên biến hóa, vội vàng giải thích.

Nỗi khổ?

Tôn Nguyên Bồi nhướng mày.

Phải, nhất định là có nỗi khổ. Nếu như tôi đoán không sai, là do Hứa Bắc Sơn buộc ông ấy.

Hứa Đa Đa vừa nhắc tới Hứa Bắc Sơn, không hề che giấu tức giận.

Tôn Nguyên Bồi chuẩn xác nhận thấy phản ứng của hắn, cũng biết chính vì chuyện này mới thúc đẩy Hứa Vũ Tích đứng thành hàng. Phải biết rằng đều là người của Hứa gia, dựa vào cái gì toàn bộ tài nguyên chính trị cùng kinh tế đều chỉ phục vụ cho Hứa Bắc Sơn, vì sao Hứa Vũ Tích không lấy được. Đương nhiên điều này làm ảnh hưởng Hứa Đa Đa, làm trong lòng hắn cảm thấy vô cùng đau khổ, bởi vậy mới sinh ra lệ khí cùng oán hận.

Cho dù Hứa Bắc Sơn chức vị cao, nhưng không phải là cha của Hứa Đa Đa, chỉ có cha ruột mới có thể mang tới quang vinh cho hắn, điểm này hắn rất rõ ràng, nếu không cũng không có chuyện Hứa Đa Đa bị gọi về trong lúc này.

Thử hỏi nếu Hứa Vũ Tích là bí thư thành ủy Thanh Lâm thị, Hứa Đa Đa sẽ phải rút lui như vậy sao? Càng khỏi nói còn phải đền tiền cho người khác!

Không nói việc này, đi thôi, trở về rồi hãy nói.

Tôn Nguyên Bồi mỉm cười nói.

Chỉ cần Hứa Đa Đa còn có dã tâm, đáng giá cho Tôn Nguyên Bồi mượn sức. Hơn nữa sở dĩ hắn cần làm như vậy, ngoài việc nhìn trúng Hứa Vũ Tích còn có một nguyên nhân khác chính là Hứa Đa Đa nhìn có vẻ nương pháo vô cùng, nhưng làm những việc không dám hấp thụ ánh sáng vẫn không thành vấn đề. Để cho người như vậy đi làm những chuyện kia, thật sự có thể trợ giúp Tôn Nguyên Bồi giải quyết được nhiều phiền toái không cần thiết.

Tôn chủ tịch, chuyện của Tô Mộc?

Hứa Đa Đa thấp giọng hỏi.

Chuyện này tôi…

Tôn Nguyên Bồi còn chưa nói xong thư ký đã đưa điện thoại, trầm giọng nói:

Tôn chủ tịch, là bên văn phòng huyện ủy thông tri, muốn ngài lập tức trở lại, nửa giờ sau tiến hành hội nghị thường ủy.

Vừa nghe hết lời, ánh mắt Tôn Nguyên Bồi lạnh thấu xương!

Cần bắt đầu rồi sao?

Trong lòng Tôn Nguyên Bồi khinh thường cười lạnh:

Tôi cũng không tin chỉ trong thời gian ngắn như vậy các người có thể làm ra công kích gì. Đi, trở về!

Nửa giờ sau.

Toàn bộ ủy viên huyện ủy Hình Đường đều có mặt, mười ủy viên đều ngồi vào vị trí của mình, tùy ý tán gẫu. Không ai biết Niếp Việt muốn làm gì, nhưng có người tin tức linh thông đã biết, hơn nữa nhìn vẻ mặt của trưởng ban tổ chức huyện Trần Thái Niên có chút nghiêm túc, hình như đã biết sự tình gì đó.

Mười một giờ rưỡi, sắc mặt Niếp Việt bình tĩnh đi vào, ngồi vào vị trí của mình, ánh mắt đảo qua toàn trường, lạnh nhạt nói:

Các đồng chí, bây giờ vào họp. Trước khi họp tôi muốn hỏi thăm các vị, các vị có nghe qua một bài thơ, có một câu thế này: không biết người bị lạnh cần ấm áp, đừng đoạt đi áo của người ta.

Di, đây là muốn làm gì?

Không ai biết vì sao Niếp Việt mở đầu bằng một câu thơ như vậy, nhưng lời này cũng không ai biết xuất phát từ bài thơ nào. Bình thường ai lại rảnh rỗi đi đọc thơ thẩn gì đó, nhưng dù không biết lai lịch bài thơ, cũng không có nghĩa mọi người không hiểu ý nghĩa câu thơ, đây rõ ràng là ý bi thương phẫn nộ.

Niếp Việt đột nhiên nói như vậy, tâm ý là thế nào?

Tôn Nguyên Bồi ngồi không nhúc nhích, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

Cũng như Tôn Nguyên Bồi, Lý Kiều cũng đang suy tư, hiện giờ huyện Hình Đường tuy vẫn lấy Niếp Việt làm chủ yếu, nhưng trong lúc vô hình đã hình thành cục diện kiềng ba chân. Vốn không có cục diện này, nhưng từ khi Tôn Nguyên Bồi nhậm chức đã xuất hiện. Niếp Việt, Lý Kiều, Tôn Nguyên Bồi, đây là ba đầu sỏ của ba phe phái trong huyện.

Niếp Việt là người của chủ tịch thành phố Thanh Lâm Tần Mông, Lý Kiều là người của bí thư thành ủy Thanh Lâm Trương Ngâm Tuyên, mà Tôn Nguyên Bồi lại có quan hệ với phó bí thư thành ủy Thanh Lâm Ôn Bằng, thế kiềng ba chân trong huyện vừa lúc xác minh ba phe phái cực mạnh trên thành phố.

Sao vậy, không có ai biết sao?

Niếp Việt lạnh nhạt hỏi.

Bí thư, nếu như tôi nhớ không lầm, bài thơ này hẳn là một bài thơ cổ, tác giả chính là Bạch Cư Dị đi. Bài thơ này muốn nói lúc đó Tuyên Châu cống nạp thảm hồng tuyến, thái thú Tuyên Châu vì lấy lòng hoàng đế, không tiếc làm cho thợ dệt ngày đêm làm việc, căn bản không quản chết sống của bọn họ. Mà những thợ dệt kia áo quần rách rưới, làm việc ngày đêm, có người thậm chí không có cơm ăn.

Lý Kiều ho khan, chậm rãi nói.

Lý bí thư đúng là vô cùng bác học, đúng vậy, bài thơ này là của Bạch Cư Dị, châm chọc quan chức Tuyên Châu thời đó. Có lẽ các vị sẽ hỏi, vì sao tôi lại nhắc tới bài thơ như thế, hiện giờ cũng không phải cổ đại, chẳng lẽ hiện tại cũng có chuyện như vậy sao? Nếu các vị nghĩ như vậy, tôi có thể nói cho mọi người biết, các vị đã đoán đúng, đây chính là nguyên nhân tôi mời dự hội nghị thường ủy, bởi vì trong huyện Hình Đường, dưới mắt của chúng ta, khuya hôm qua đã xảy ra sự kiện còn nghiêm trọng hơn cả bài thơ kia.

Thái độ của Niếp Việt càng lúc càng lãnh đạm, lời nói không hề có chút lưu tình, vô cùng lãnh khốc.

Người nào cũng biết nếu không phải chân chính chọc giận Niếp Việt, Niếp Việt tuyệt đối sẽ không lộ ra loại vẻ mặt này! Đêm qua, rốt cục đêm qua đã xảy ra chuyện gì, làm Niếp Việt tức giận như thế!

Trịnh chủ nhiệm, cô nói đi!

Niếp Việt lãnh đạm nói.

Được!

Trịnh Tuyết Mai gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt đảo qua toàn trường, trầm giọng nói:

Ngay khuya hôm qua, đại khái chừng một giờ rưỡi đêm, trong trấn Long Tỉnh đã xảy ra sự kiện tồi tệ, người khởi sự chính là một tên lưu manh trong trấn tên Lý Chấn Hà, hắn tụ tập một nhóm người phá hủy một ngôi nhà trong trấn. Phải biết rằng là giữa đêm, gia đình trong nhà đang ngủ say, ai ngờ đang ngủ thì tiệm ăn của họ bị sụp, lúc ấy họ sợ muốn chết, cả đêm cũng không ngủ được.

Trịnh Tuyết Mai vừa nói xong, sắc mặt các ủy viên thường ủy đều ngưng trọng. Vấn đề cưỡng chế di dời luôn là một vấn đề khó khăn trong xã hội hiện tại, nếu ai gặp phải đều cảm thấy sợ đầu sợ đuôi. Nhưng ở huyện Hình Đường, chuyện như vậy chưa từng phát sinh qua, nhưng không ai nghĩ tới một khi xảy ra lại khí thế khinh người như thế.

Đêm khuya hủy diệt phòng ốc của người khác, nếu đè chết người, chuyện này thật sự làm lớn!

Khi nghĩ tới chuyện như vậy sẽ tùy thời bị người bại lộ ra ngoài, không còn ai có thể tiếp tục ngồi yên được nữa.

Gia đình đó hiện tại thế nào?

Bí thư ban kỷ luật thanh tra huyện Lâm Trung Hòa gấp giọng hỏi.

Gia đình đó may mắn không xảy ra chuyện, nhưng hoảng sợ muốn chết. Nếu như vậy còn chưa tính, nhưng sáng hôm nay Lý Chấn Hà lại tới nhà, còn uy hiếp đe dọa. Mà chuyện này vừa lúc bị Tô Mộc gặp phải.

Trịnh Tuyết Mai nói tới đây, thoáng dừng lại, không khí trong phòng bắt đầu biến thành nghiền ngẫm.

Vẻ mặt Tôn Nguyên Bồi vô cùng âm trầm, ngồi yên tại chỗ không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Mà những ủy viên thường ủy còn lại lúc này đã biết vì sao Niếp Việt đem chuyện này mời dự họp hội nghị, nguyên lai còn đề cập tới Tô Mộc. Tô Mộc là ai? Không người nào không biết. Ngoại trừ biết Tô Mộc là tâm phúc của Niếp Việt, họ đều có con đường riêng của mình, biết sau lưng Tô Mộc còn có hậu trường. Biết được Tô Mộc đã trở thành chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Cổ Lan thị.

Nếu chân chính nói tới cấp bậc hành chính, Tô Mộc đã vững vàng vượt qua rất nhiều người ở đây. Việc này nếu đổi lại là người khác thì còn dễ nói, nhưng vì sao lại gặp phải Tô Mộc. Chẳng lẽ nói Tô Mộc ở nơi đó, Lý Chấn Hà còn làm ra hành động gì tồi tệ hay sao?

Quả nhiên trong lòng vừa nghĩ tới đây, Trịnh Tuyết Mai đã nhanh chóng xác minh.

Vì sao Tô Mộc ở đó, chính là vì gia đình bị phá hủy nhà là dì cả của hắn. Mà lúc đó Lý Chấn Hà chẳng những đe dọa Tô chủ nhiệm, còn vũ nhục người nhà của hắn, hơn nữa còn muốn vây đánh Tô chủ nhiệm.

Trịnh Tuyết Mai trầm giọng nói.

Cái gì? Lẽ nào lại như vậy, là ai cho bọn hắn lá gan lớn như thế, cũng dám làm ra chuyện đó! Trữ Thiên Á đâu, vì sao không bắt lại đám hỗn đản kia!

Vừa nghe được lời này, Lương Xương Quý liền nổi giận.

Lương Xương Quý không có gì e ngại, dù sao xong nhiệm kỳ này hắn cũng về hưu, có đôi khi chuyện gì cũng dám nói. Càng khỏi nói chuyện này còn đề cập tới Tô Mộc, nếu người làm cậu như hắn không lấy lại công đạo cho cháu mình, còn được sao? Hơn nữa Lương Xương Quý chỉ có một cô con gái, Lương Mỹ Lệ không hỗn quan trường, cho nên hắn càng không có gì để sợ hãi.

Lương phó chủ tịch, ngài đừng kích động, Trữ cục đã tới hiện trường, đã bắt đám người Lý Chấn Hà.

Trịnh Tuyết Mai nói.

Bắt tốt lắm!

Lương Xương Quý lớn tiếng nói.

Nhưng mà…

Đúng lúc này Trịnh Tuyết Mai đột nhiên đổi giọng.

Chính là kiểu đổi giọng này làm cho mọi người biết vở kịch chân chính đã tới. Người nào cũng biết, chỉ cần liên quan tới Tô Mộc thì đừng mong ổn định. Nhưng lúc ấy thật sự xảy ra chuyện lớn gì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.