Chương trước
Chương sau
Bên trong phòng họp thị ủy thành phố Cổ Lan.

Nếu là lúc bình thường, đám thường ủy thị ủy thành phố Cổ Lan đã sớm trở lại nhà mình, bận rộn chuyện trong nhà. Dù sao sau một ngày làm việc, ai cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, người nào cũng có sự vụ cá nhân phải xử lý. Nhưng hiện tại, ngoài Đường Thiên Hào tất cả thường ủy thị ủy đều ngồi ở đây. Tất cả bọn họ đều một mực ngồi cung kính, rối rít suy đoán Lý Hưng Hoa tại sao lại gấp gáp triệu tập bọn họ tới đây như vậy.

Mặc dù cục công an thành phố Cổ Lan có động tĩnh lớn, nhưng động tác như vậy thật sự không ai biết là xảy ra chuyện gì. Chuyện điều tra hóa chất Húc Thịnh được tiến hành trong trạng thái nghiêm mật nhất, cho nên bọn họ cho dù nhận được tiếng gió, nhưng không biết nội tình.

– Lão Hoàng, xảy ra chuyện gì vậy?

Giang Doãn Trí ở bên cạnh hỏi.

Làm thư ký trưởng thị ủy, lúc này Hoàng Lam cũng không khỏi lộ ra nụ cười khổ, sau khi quét qua mấy người nói:

– Các vị, mọi người đừng dùng ánh mắt kia nhìn tôi, tôi cũng không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào. Tôi cũng vừa nhận được điện thoại là lập tức tới đây rồi.

– Chẳng lẽ trong thành phố chúng ta xảy ra chuyện đại sự gì sao?

Giang Doãn Trí không hiểu nói.

Nói thật gần đây Giang Doãn Trí hoạt động thật sự có chút hăng hái, bởi vì hắn đã biết tin Bạch Vi Dân bị chuyển đi, Bạch Vi Dân vừa đi, Giang Doãn Trí tuyệt đối có cơ hội tiến thêm một bước. Nếu có thể trở thành thị trưởng, chuyện này sẽ mang đến quang minh khó có thể tưởng tượng với tiền đồ của Giang Doãn Trí. Làm Phó thị trưởng thường vụ, Giang Doãn Trí thật sự cho rằng mình không phải không có cơ hội tiếp nhận.

Cạch!

Khi phòng họp đang lâm vào loại không khí này, cánh cửa phòng họp nhất thời được mở ra, sau đó hai đạo thân ảnh một trước một sau đi vào làm mọi người không khỏi hơi sửng sờ. Chuyện này là thế nào? Tại sao Bạch Vi Dân có thể đi vào cùng Lý Hưng Hoa? Chẳng lẽ giữa hai người đã không còn quan hệ đối địch hay sao? Hay là thật sự xảy ra chuyện đại sự, mới khiến hai người cùng nhau đi vào như vậy.

Không thể nói tại sao, Giang Doãn Trí nhìn thấy một màn này, trong lòng chợt cảm thấy một loại dự cảm xấu.

– Các đồng chí, bây giờ chúng ta bắt đầu họp!

Sau khi Lý Hưng Hoa ngồi xuống quét qua toàn trường, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Tôi biết các vị hiện tại cũng rất không hiểu tại sao tôi lại gấp gáp gọi mọi người đến đây như vậy. Đây là vì hôm nay ở thành phố Cổ Lan chúng ta xảy ra một vụ bắt cóc rất ác liệt. Kẻ chủ mưu phía sau vụ bắt cóc này chính là phó tổng giám đốc Hạ Tiểu Xuyên của hóa chất Húc Thịnh huyện Hoa Cổ, là hắn bày ra đồng thời cũng tham gia vào vụ án bắt cóc.

Hóa chất Húc Thịnh? Lại là hóa chất Húc Thịnh, hóa chất Húc Thịnh này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ bọn họ không muốn tiếp tục kinh doanh nữa sao? Tại sao cứ liên tục gây chuyện như vậy? Trong lòng mọi người đều không khỏi dâng lên một loại cảm giác chán ghét, nhưng không có người nào để ý. Bởi vì bọn họ cũng không giải thích được, tại sao chỉ có chuyện này mà triệu tập thường ủy thị ủy, như vậy có phải có chút chuyện bé xé ra to hay không?

– Hóa chất Húc Thịnh thật sự là vô cùng vô pháp vô thiên, tôi thật không biết, xí nghiệp như vậy tại sao có thể tồn tại hơn nữa kinh doanh ở huyện Hoa Cổ, thậm chí còn được bầu là xí nghiệp ưu tú! Còn Hạ Tiểu Xuyên được bình chọn là doanh nhân ưu tú, hắn rốt cuộc lấy thân phận gì mà bầu chọn? Còn Hạ Hà của hóa chất Húc Thịnh làm sao có thể trở thành uỷ viên chính hiệp huyện Hoa Cổ.

Lý Hưng Hoa lạnh lùng nói.

Đây là muốn nổ súng với mình sao?

Tâm tư Giang Doãn Trí khẽ động, hắn nghe lời nói của Lý Hưng Hoa, không sai biệt lắm đã biết Lý Hưng Hoa có ý gì. Sợ rằng hóa chất Húc Thịnh chỉ là một cớ nhỏ, mượn cái cớ này, một lát nữa nhất định sẽ thảo luận chuyện ban lãnh đạo huyện Hoa Cổ. Triệu Tịnh là người của Lý Hưng Hoa. Nhưng nàng vẫn chậm chạp không có cách nào mở ra cục diện của huyện Hoa Cổ. Cho nên Lý Hưng Hoa mới có thể mượn sự kiện như vậy, tiến hành trừng phạt nhằm vào Hạ Sơn.

Khẳng định là như vậy!

Lý Hưng Hoa. Thủ đoạn này của ngươi cũng quá thấp kém đi? Thật sự cho rằng làm như vậy là có thể bắt được Hạ Sơn sao? Thật sự cho rằng có thể đảo loạn bố cục của ta ở huyện Hoa Cổ sao? Những người đang ngồi ai chẳng biết hóa chất Húc Thịnh là xí nghiệp do Giang Doãn Trí ta nâng đỡ, ngươi chơi ra một chiêu như vậy, rõ ràng là đang nói Giang Doãn Trí ta biết người không rõ, muốn nắm được Hạ Sơn do Giang Doãn Trí này bố trí ở huyện Hoa Cổ sao.

– Đối với chuyện này, các vị có gì muốn nói không?

Lý Hưng Hoa lạnh lùng nói.

Từ đầu đến cuối Bạch Vi Dân cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện, vẻ mặt vẫn yên lặng, vì thế khiến cho những người đứng bên hắn suy đoán, Bạch Vi Dân có phải cũng không muốn Lý Hưng Hoa có thể làm như vậy. Nếu Lý Hưng Hoa thật sự cho rằng dựa vào chuyện này có thể bắt được Hạ Sơn, không khỏi có chút hiềm nghi chuyện bé xé ra to.

Đây là Lý Hưng Hoa muốn nổ súng với Giang Doãn Trí rồi!

Mượn chuyện này nổ súng, nhiễu loạn bố trí của Giang Doãn Trí ở huyện Hoa Cổ. Sau đó có thể mượn cơ hội này làm yếu lực ảnh hưởng của Bạch Vi Dân ở thành phố Cổ Lan, khẳng định là như vậy. Mặc dù Bạch Vi Dân sẽ rời đi, nhưng đây không phải là chưa rời đi sao? Hơn nữa Lý Hưng Hoa nhất định là muốn mượn chuyện như vậy, để cho tất cả mọi người hiểu được, thành phố Cổ Lan này rốt cuộc là người nào định đoạt.

Mang theo suy đoán như vậy, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Bàng Tử Trăn mở miệng trước tiên:

– Dưới bầu trời thiên triều, thậm chí có người dám làm ra sự kiện bắt cóc như vậy, đây rõ ràng là muốn tiến hành khiêu khích với đảng với chính phủ chúng ta. Phó tổng của hóa chất Húc Thịnh, nếu như không nhớ lầm, chuyện phát sinh ở thôn Thượng Hà khu Cao Khai mấy ngày hôm trước, cũng do vị phó tổng tên là Hạ Tiểu Xuyên này làm.

Đối với người như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể tùy ý bỏ qua, đối với xí nghiệp như hóa chất Húc Thịnh, tôi cho rằng tố chất của cấp lãnh đạo, tồn tại chỗ sơ hở rất lớn, cần phải chỉnh đốn. Đối với chuyện này, chính quyền huyện Hoa Cổ rõ ràng chịu trách nhiệm giám thị không nghiêm, nếu như bọn họ có thể giám thị đúng chỗ, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy? Các đồng chí, đã bắt cóc, còn là hành vi giữa ban ngày ban mặt thật sự là phạm tội nghiêm trọng, phải nghiêm trị!

Đây cũng là thái độ của Bàng Tử Trăn!

Bàng Tử Trăn là người đứng bên phía Lý Hưng Hoa, nếu Lý Hưng Hoa đã dẫn đầu nổ súng, hắn đương nhiên không thể bỏ qua, chỉ có thể bám chặt theo sau. Mà Bàng Tử Trăn là bộ trưởng bộ tổ chức, bắt được một điểm chính là vấn đề tố chất của lãnh đạo. Nếu tiếp tục triển khai vấn đề này, cả hóa chất Húc Thịnh chẳng những sẽ gặp khó khăn, mà chính quyền huyện Hoa Cổ chịu trách nhiệm tiến hành giám thị xí nghiệp, cũng sẽ vì vậy mà gặp xui xẻo.

Chuyện như vậy tuyệt đối không thể phát sinh!

Cho nên sau khi Bàng Tử Trăn dứt lời, Giang Doãn Trí liền ho khan một tiếng, ngay sau đó thần tình lạnh nhạt, nói:

– Bí thư, thị trưởng, các đồng chí, chuyện nhằm vào hóa chất Húc Thịnh, tôi nghĩ tôi cần phải nói mấy câu.

– Nói đi!

Lý Hưng Hoa tùy ý nói.

– Bản chất của hóa chất Húc Thịnh là tốt, điểm này tôi có thể bảo đảm. hóa chất Húc Thịnh chẳng những là xí nghiệp ưu tú của huyện Hoa Cổ chúng ta, còn là nhà giàu nộp thuế của thành phố Cổ Lan chúng ta. Hàng năm dựa vào hóa chất Húc Thịnh, có thể giải quyết xong vấn đề tài chính vô cùng khó khăn của chúng ta. Về phần nói đến sự kiện bắt cóc, tôi cho rằng đây chỉ là hành động cá nhân của Hạ Tiểu Xuyên, không có bất cứ quan hệ nào với hóa chất Húc Thịnh, chúng ta không thể nhìn vấn đề một cách phiến diện đúng không?

Nếu bởi vì một mình Hạ Tiểu Xuyên, mà loại bỏ cả hóa chất Húc Thịnh, như vậy rõ ràng là không được. Còn nữa hóa chất Húc Thịnh là xí nghiệp minh tinh của huyện Hoa Cổ, điểm này chính quyền huyện Hoa Cổ không thể bỏ qua công lao. Nếu như không có những cán bộ lãnh đạo bọn họ giám thị, hóa chất Húc Thịnh tuyệt đối không thể tạo thành quy mô như hiện tại. Vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên nghiên cứu cẩn thận vụ bắt cóc này, đừng vì một người mà làm oan uổng các đồng chí còn lại.

Giang Doãn Trí chậm rãi nói.

Giang Doãn Trí hiện tại toát ra loại thái độ lớn lối, Bạch Vi Dân có thể cảm nhận được. Cho tới nay, mặc dù Giang Doãn Trí cũng đứng về phía mình, nhưng Bạch Vi Dân rõ ràng cho rằng người này không thành thật. Hiện tại nhìn thấy mình sắp sửa dời đi, cho nên đã khẩn cấp lấy thân phận người đứng đầu chính quyền nói chuyện. Nhìn xem ngươi đang nói cái gì, đây rõ ràng là đang nói, chính quyền huyện Hoa Cổ là chính quyền hợp cách, là chính quyền có rất nhiều công lao.

Nếu là lúc bình thường, Bạch Vi Dân có lẽ sẽ cho rằng chuyện này không sao cả, nhưng hiện tại nghe thấy Giang Doãn Trí nói như vậy, trong lòng hắn liền cảm thấy một loại tức giận mãnh liệt. Giang Doãn Trí à Giang Doãn Trí, đến hiện tại ngươi còn phất cờ hò reo cho hóa chất Húc Thịnh, ngươi có biết bởi vì một mình ngươi, thiếu chút nữa làm hại tất cả thường ủy thị ủy thành phố Cổ Lan chúng ta cũng phải chết ở chỗ này hay không!

Da mặt của ngươi thật sự đủ dày đấy!

– Đủ rồi!

Bạch Vi Dân đột nhiên lạnh lùng nói.

Lúc này Bạch Vi Dân đột nhiên mở miệng, thật sự khiến cho tất cả mọi người không khỏi sửng sốt. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, người dẫn đầu ngăn cản Giang Doãn Trí không phải là Lý Hưng Hoa, mà là Bạch Vi Dân. Mà Bạch Vi Dân hiện tại rõ ràng cho thấy đang tức giận, hắn nhìn Giang Doãn Trí vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

– Hóa chất Húc Thịnh thật sự là xí nghiệp ưu tú sao? Hóa chất Húc Thịnh muốn thật sự ưu tú như vậy, tại sao còn kiến tạo một nhà xưởng sản xuất ma túy dưới đất nhà máy, hơn nữa còn có thể chồng chất ma túy như núi ở đó! Nếu Hạ Hà thật sự là doanh nhân ưu tú, như vậy nhà xưởng sản xuất ma túy nên giải thích thế nào đây? Hạ Sơn làm huyện trưởng huyện Hoa Cổ, là anh ruột của Hạ Hà, hắn dám nói hắn hoàn toàn không biết chuyện này không?

Được, cho dù hắn không biết chuyện, vậy có ai nói cho tôi biết, tại sao ở nhà Hạ Sơn, ngoại trừ Hạ Sơn, vợ con của hắn đều có quốc tịch Mỹ? Hạ Sơn chẳng những không chủ động báo cáo chuyện này, hơn nữa còn cố ý giấu diếm, cho vợ làm ở phòng hộ tịch huyện Hoa Cổ? Chuyện này là thế nào? Nếu như vậy còn chưa đủ, tại sao hiện giờ chính quyền thị ủy phát ra thông báo, nhưng bây giờ lại không tìm được Hạ Sơn? Hạ Sơn bây giờ đang ở đây? Có ai có thể nói cho tôi biết. Phó thị trưởng Giang, nếu huyện Hoa Cổ thật sự tốt như anh nói, vậy những chuyện này nên giải thích thế nào đây?

Bạch Vi Dân không có cách nào kiềm chế lửa giận bộc phát trong lòng, thanh âm lạnh thấu xương vang dội cả phòng họp, vẻ mặt Giang Doãn Trí vừa rồi còn đầy tự tin trong nháy mắt nghe thấy những chuyện này, liền biến sắc, ngồi yên, vẻ mặt bối rối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.