Dù cả thế giới vứt bỏ con, con nên nhớ kỹ, dùng trí nhớ kỹ mình nhớ khắc cốt minh tâm, mẹ của con vĩnh viễn sẽ không vớt bỏ con. Mỗi hài tử đều là khối thịt trên người mẹ rơi xuống, trừ phi mẹ chết, bằng không thì không có người mẹ nào muốn nhìn con mình bị thương. Cho dù là bị một chút vết thương nhẹ đều không thể tiếp nhận được.
Đây cũng là suy nghĩ hiện tại của Lâm Hồng.
Nếu như có thể trị hết bệnh cho Tiểu Kiệt, đừng nói là táng gia bại sản, dù nàng có vứt bỏ quan chức, dù cho nàng vay nặng lãi, nàng không chút do dự đi làm. Trong nội tâm Lâm Hồng, Tiểu Kiệt hiện tại chính là tất cả của nàng, là mệnh căn của nàng.
Thời điểm Tô Mộc xuất hiện trong phòng, Lâm Hồng cũng trấn an cảm xúc của Tiểu Kiệt, không thể nói vì cái gì, tâm tình bi thương vừa rồi khi Tô Mộc xuất hiện trước mặt, bi thương trong đáy lòng Lâm Hồng bị xua tan mất, nàng tin tưởng Tô Mộc nói chuyện, nàng tin tưởng không còn lý trí, nàng tin tưởng Tô Mộc tuyệt đối có thể trị tốt bệnh của Tiểu Kiệt.
- Tô Mộc, hiện tại cần tôi làm gì không?
Lâm Hồng hỏi.
- Lâm tỷ, chị không cần làm cái gì cả, chỉ cần cho tôi và Tiểu Kiệt vào phòng là được. Đợi đến lúc tôi đi ra thì chị mới được vào.
Tô Mộc nói ra.
- Tốt!
Lâm Hồng gật gật đầu.
- Thúc thúc, thúc thật sự có thể chữa tốt chân của cháu sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701431/chuong-660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.