Chương trước
Chương sau
Người quen thuộc Tô Mộc đều biết, có thể nói giỡn với hắn, nhưng vui đùa phải có mức độ, nếu vượt qua giới hạn này, người quen thì còn dễ nói, chỉ cười cho qua.

Nhưng một người vừa xuất hiện, đám người vừa rồi còn đang náo nhiệt ngay lập tức an tĩnh lại. Ánh mắt mọi người nhìn hắn mang theo vẻ phức tạp, nhưng đều đang suy đoán vì sao hắn xuất hiện ở nơi này, đây không phải trường hợp mà hắn sẽ tới.

Người này chính là Ôn Tử Viết.

Hoặc là nói hắn còn một thân phận khác, có thể làm người dễ nhớ, bí thư đoàn ủy Giang đại.

Cũng là bí thư đoàn ủy trẻ tuổi nhất từ khi Giang đại được thành lập.

- Ôn Tử Viết, anh muốn làm gì? Nơi này không có chuyện của anh!

Diêu Thanh Tùng tức giận hô, nhưng hắn không dám làm càn với Ôn Tử Viết như với Tô Mộc.

Bởi vì Diêu Sơn từng cảnh cáo hắn, trừ phi bắt buộc nếu không tuyệt đối không được gây phiền phức cho Ôn Tử Viết, người này không đơn giản như biểu hiện bề ngoài, nghe nói sau lưng của hắn cũng có chỗ dựa vững chắc. Nhưng cũng chỉ là nghe nói, chưa từng có ai chứng minh qua. Ít nhất ở trong Giang đại, Diêu Thanh Tùng cũng chưa từng nhìn thấy Ôn Tử Viết tiếp xúc với nhân vật quan trọng nào.

Ở trong mắt Diêu Thanh Tùng, Ôn Tử Viết chỉ là gặp vận khí, may mắn trở thành bí thư đoàn ủy mà thôi. Hơn nữa chức vị này cũng không rơi vào trong mắt Diêu Thanh Tùng, từ xưa tới nay hắn cũng không thèm nhìn tới.

Ôn Tử Viết cũng không tới một mình, có vài người đi theo sau hắn, vừa nhìn thấy thân ảnh mấy người kia, khóe môi Tô Mộc hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, bởi vì những người này đều có quan hệ với hắn, chính là Khương Trữ, Mai Đóa Nhi cùng Trần Bích Loa, thấy ba nàng đi theo Ôn Tử Viết, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không nghĩ người này là một người đơn giản.

Hơn nữa nếu là người đơn giản, dám ra mặt quản chuyện như vậy sao?

Nhưng không biết lai lịch của người kia như thế nào.

Nghĩ tới đây Tô Mộc cũng không tiếp tục ra tay, bình tĩnh đứng yên tại chỗ chờ đợi sự tình phát triển.

Vở kịch diễn tới lúc này xem như có chút ý tứ, không còn đơn giản là giẫm đạp người. Mà ba tên sinh viên đang lao tới khi nhìn thấy tình thế xuất hiện biến hóa lớn, tất cả đều dừng bước lại, bắt đầu trơ mắt nhìn xem.

- Ôn Tử Viết? Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Khó trách vừa rồi Khương Trữ không tới, nhất định là đang ở chung một chỗ với Trần Bích Loa cùng Ôn Tử Viết, cho nên mới chậm trễ thời gian. Khẳng định là như thế!

Đỗ Phẩm Thượng nghĩ thầm.

Kỳ thật suy đoán của hắn thật chuẩn xác.

Khương Trữ vì chờ đợi Trần Bích Loa cùng Mai Đóa Nhi mới chậm trễ thời gian, hai người đều là ủy viên đoàn ủy trường học, họ đang thương lượng hoạt động trong trường cùng Ôn Tử Viết. Cho nên Khương Trữ mới tới trễ, nếu không nữ diễn viên vở kịch này phải là Khương Trữ mà không phải Ôn Ly.

Ôn Tử Viết đẩy gọng kính, lướt qua Diêu Thanh Tùng, dừng lại trên người Tô Mộc, thật bình tĩnh nói:

- Diêu Thanh Tùng, anh tốt nhất mang theo đám bạn khốn của anh rời khỏi nơi này, mời anh nhớ kỹ, tôi không phải giáo huấn anh mà là đang cứu anh.

- Cứu tôi? Buồn cười, anh nói anh tới đây là vì cứu tôi?

Diêu Thanh Tùng cười to nói.

- Thế nào? Không tin sao? Anh có biết người này là ai không? Cho dù hắn đánh anh, anh cũng không dám động tới hắn dù chỉ một chút. Anh có tin hay không, nếu thật sự ra tay, cuối cùng người có hại nhất định là anh? Anh có tin hay không, cho dù cha của anh ra mặt cũng không thay đổi được kết cục anh bị thu thập?

Ôn Tử Viết bình tĩnh nói, tuy là nói với Diêu Thanh Tùng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Mộc.

Tuy Diêu Thanh Tùng là đồ khốn, nhưng không ngu ngốc.

Ôn Tử Viết có thể nói ra lời này, đã nói rõ hắn biết đối phương là ai, tuy Diêu Thanh Tùng xem thường Ôn Tử Viết, nhưng cũng biết giữa đôi bên không có bất kỳ mâu thuẫn, người ta còn chưa tới mức đi hãm hại chính mình. Hơn nữa Ôn Tử Viết đều có vẻ nói chuyện giúp mình, chẳng lẽ người kia không phải là một tài xế đơn thuần?

Chẳng lẽ chiếc Land Rovers này thật sự là của hắn?

Nghĩ vậy, ngữ khí của Diêu Thanh Tùng có chút thấp:

- Hắn là ai vậy?

- Hắn chính là Tô Mộc!

Ôn Tử Viết lạnh nhạt nói.

- Tô Mộc? Tô Mộc là ai?

Diêu Thanh Tùng thoáng ngẩn người, thật sự không nghĩ ra trong danh sách những người có chức vị tại Giang đại có ai họ Tô. Vì sao Ôn Tử Viết kích động như vậy? Còn tôn sùng như thế, quá giả đi!

Tô Mộc là ai?

Những người vây xem chung quanh đều nghi hoặc, không biết tên Tô Mộc kia có liên hệ gì với thanh niên trước mắt.

Nhưng rất nhanh họ liền sực tỉnh!

Trong mắt mỗi người nhìn Tô Mộc đều toát ra vẻ sùng bái không hề che giấu!

- Tô Mộc? Hắn chính là Tô Mộc, thật hay giả vậy?

- Tô Mộc, chủ tịch hội sinh viên lợi hại nhất ngày trước? Lấy lực lượng một người lấy danh thứ nhất trong biện luận đại học!

- Sinh viên rễ cỏ đã phá kỷ lục nhiều năm trong Giang đại?



Khi những tiếng kinh hô liên tục vang lên, vẻ mặt mọi người đều biến hóa, vừa kinh hãi vừa hâm mộ.

Giờ khắc này Diêu Thanh Tùng cũng đã biết người này là ai.

Trong Giang đại, nếu nhắc về truyền thuyết, chính là người trước mắt.

Nếu như nói truyền thuyết không thể bị siêu việt, đó chính là nói tới Tô Mộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.