Chương trước
Chương sau
Phó lão là đại nhân vật trong truyền thuyết, người như Lâm Hồng nếu không có chuyện ngoài ý muốn, cả đời đừng mong gặp mặt. Cho nên bây giờ nghe tin Phó Khẩn Canh xuất hiện tại Cổ Lan thị, còn gây ra động tĩnh lớn như thế, nàng lập tức tò mò.

Có lẽ Tô Mộc còn không biết ở bên ngoài đồn đãi thế nào, nói Tô Mộc là bảo tiêu, nếu đặt ở cổ đại chính là nhất đẳng đái đao thị vệ, đem Tô Mộc thổi phồng vô cùng.

Những điều này cũng làm Lâm Hồng cảm thấy hiếu kỳ!

- Kỳ thật Phó lão cũng bình thường, không có gì kỳ quái, hai tay hai chân, hai vai khiêng đầu.

Tô Mộc tùy ý nói.

Hì hì!

Nghe được lời nói của Tô Mộc, Lâm Hồng không nhịn được bật cười, cầm đũa trực tiếp gõ vào đầu hắn, vừa làm xong chợt phát hiện động tác của mình quá mờ tối. Cũng may Tô Mộc không thèm để ý, chẳng những là vậy hắn còn thật thích loại cảm giác này.

- Tôi không có nói sai, thật sự là như vậy!

Tô Mộc nói.

- Anh cứ nói bậy đi!

Lâm Hồng cười nói:

- Nhanh kể cho tôi nghe, tình huống lúc ấy như thế nào, anh làm sao lại xuất hiện, Phó lão thật sự bị tập kích sao? Lá gan của Cao Bằng Phi sao lớn như vậy…

Tô Mộc vừa ăn vừa kể chuyện, quan hệ giữa hai người dần dần thân cận, hai người đều không cảm giác, nhưng xác thực là như thế.

Bữa cơm thật hài hòa vui vẻ, bản thân Lâm Hồng cũng không biết đã có bao lâu mình không thả lỏng qua, mà thông qua cuộc nói chuyện nàng cũng hiểu được vấn đề của Tửu Tửu, khó trách nàng cảm thấy áy náy, bởi vì chuyện này cũng có chút quan hệ với nàng. Bởi vì lúc ấy nàng làm việc trong ban kỷ luật thanh tra thành phố, phụ trách điều tra án kiện, kết quả đối tương bị điều tra bởi vì ghi hận trong lòng, liền thu mua người khác cho họ giáo huấn Lâm Hồng.

Vào lúc ấy Lâm Hồng tan sở về nhà, gặp phải cướp bóc, ngay lúc đó nàng vừa tới đón Tửu Tửu. Ngay thời điểm đó Lâm Hồng bị tát ngã dưới đất, ngay lúc mấy người kia định đánh nàng, một chiếc xe công an xuất hiện. Nhóm người kia nhìn thấy không thể tiếp tục động tới Lâm Hồng, liền đem lửa giận phát tiết lên người Tửu Tửu, ngay lúc trốn chạy một chiếc xe máy trực tiếp cán qua trên đùi đứa bé.

Chính vì vậy chân của Tửu Tửu bị tổn thương!

Nhiều năm như vậy Lâm Hồng đưa Tửu Tửu đi qua rất nhiều bệnh viện nhưng vẫn không chữa khỏi, sở dĩ Tửu Tửu vẫn ở cùng Lâm Hồng cũng không phải vì an ủi nàng, nguyên nhân lớn nhất liên quan tới cha của Tửu Tửu.

Bởi vì ngày hôm đó lẽ ra là cha của Tửu Tửu phải đi đón con mình, nhưng hắn lại không đi. Sau đó Lâm Hồng mới biết được sở dĩ hắn không đi là vì có hẹn với người đàn bà khác. Chuyện như vậy Lâm Hồng tuyệt đối không cách nào khoan dung, sau khi Tửu Tửu biết được liền quyết định ở chung cùng mẹ. Người ngoài đồn đãi chồng của Lâm Hồng vì không thể khuyên vợ đổi công tác nên nương theo chuyện của Tửu Tửu muốn ly hôn, chẳng qua đây chỉ là một lý do che giấu buồn cười.

- Lâm tỷ, cô yên tâm đi, chuyện của Tửu Tửu cứ giao cho tôi!

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Tô Mộc, anh có vài thành nắm chắc?

Lâm Hồng hỏi.

- Nếu nói chuẩn xác, hiện tại tôi có chín thành nắm chắc chữa khỏi cho Tửu Tửu.

Tô Mộc vẫn cấp ra đáp án hi vọng cho Lâm Hồng.

- Chín thành? Thật sự?

Lâm Hồng kích động, nắm lấy hai tay Tô Mộc:

- Anh nói là chín thành?

- Là chín thành!

Tô Mộc cười nói.

- Tửu Tửu được cứu rồi, Tửu Tửu có thể đi đá bóng.

Lâm Hồng kích động muốn khóc, lúc này nàng không ý thức được mình nắm chặt hai tay Tô Mộc đặt lên ngay trên bộ ngực của mình.

Tô Mộc phát hiện thời gian không còn sớm, đứng dậy cáo từ rời đi. Xem ra tối nay Tửu Tửu sẽ không trở về, chờ lần sau có cơ hội rồi tính sau. Lâm Hồng tiễn Tô Mộc ra cửa, đợi hắn rời khỏi nàng lập tức gọi điện tới nhà cha mẹ mình.

- Mẹ, Tửu Tửu ở đâu?



Tô Mộc đi bên trong tiểu khu cũ kỹ, mãi tới khi ra bên ngoài mới cảm giác sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra khi nãy, giống như nằm mơ, không biết vì sao hắn lại có quan hệ mập mờ như vậy với Lâm Hồng. Nhưng dù có mờ tối, điểm xuất phát của hắn vẫn là ý tốt. Hơn nữa thông qua chuyện đêm nay, tin tưởng trong công tác ngày sau Lâm Hồng sẽ càng phối hợp hắn.

Vừa có thể cứu người, có năng lực hỗ trợ chính mình, cớ sao lại không làm?

Chỉ như vậy thì đã đủ!

Khi Tô Mộc đi ra khỏi tiểu khu, Triệu Vô Cực đã chờ bên ngoài, Tô Mộc lên xe, cười nói:

- Vô Cực, không cần như vậy, bây giờ là tan sở, anh cứ đi làm chuyện của mình là được, nếu luôn đi theo tôi như vậy, tôi cũng có cảm giác kỳ quái. Hơn nữa hiện giờ Cổ Lan thị đã được chỉnh đốn, không còn nhiều chuyện nguy hiểm như vậy phát sinh đâu.

- Tôi đã biết!

Triệu Vô Cực gật gật đầu.

Tô Mộc biết Triệu Vô Cực cũng chỉ nói như thế, mà mình không có cách nào thay đổi ý nghĩ của hắn, bỏ đi, chuyện như vậy phải đợi chậm rãi thay đổi mới được. Hiện tại hắn chỉ là cán bộ cấp chính xứ, nếu nói chuẩn xác Tô Mộc cũng không dám chắc cấp bậc của mình cao hơn Triệu Vô Cực bao nhiêu.

Tô Mộc cũng không biết Mai Tranh để Triệu Vô Cực đi theo mình là dùng lý do gì. Chẳng lẽ Triệu Vô Cực từng xảy ra chuyện gì hay sao? Nếu không dựa theo tính cách của Mai Tranh, sẽ không lấy chuyện công làm chuyện tư.

Tuyệt đối là như vậy!

Việc này kỳ thật Tô Mộc đã đoán đúng, chẳng qua sự tình của Triệu Vô Cực quá lớn, lớn tới mức Mai Tranh cũng không thể che lấp cho hắn, không còn biện pháp chỉ có thể sa thải hắn. Đúng lúc này Tô Mộc lại gặp chuyện, cho nên Mai Tranh trực tiếp điều Triệu Vô Cực đi tới bên người Tô Mộc.

Ngay khi xe chạy không được bao lâu, Triệu Vô Cực đột nhiên nói:

- Mặt sau có người theo dõi chúng ta.

Theo dõi? Tô Mộc đang ngồi nhắm mắt, vừa nghe lời này thần kinh nhất thời căng thẳng. Lại là theo dõi, là ai to gan như vậy, phải biết rằng hiện tại Cổ Lan thị đã thần hồn nát thần tính, ở thời khắc nhạy cảm như thế vẫn có người liều lĩnh theo dõi hắn, chẳng lẽ thật sự nghĩ tính tình của mình hiền lành lắm hay sao?

- Xác định sao?

Tô Mộc hỏi.

- Xác định là theo dõi, nhưng không giống như chuyên nghiệp, hình như muốn vượt qua xe chúng ta, muốn ngăn trở đầu xe, hơn nữa bọn hắn cũng không hề có ý tứ che giấu, có cổ quái.

Triệu Vô Cực nói.

- Như vậy…

Tô Mộc thoáng suy tư, nói thẳng:

- Bên cạnh là sông Cổ Thành, đi tới gần tìm đoạn đường không người dừng xe, cho họ chạy tới!

- Hiểu được!

Triệu Vô Cực lưu loát chuyển hướng đèn, rất nhanh dừng xe tại một góc im lặng. Nơi này nằm bên sông Cổ Thành, là một vườn hoa nhỏ, dưới ánh đèn vàng hôn ám chiếu xuống, có vài người đang tản bộ, nhưng vô cùng yên tĩnh.

Quả nhiên sau khi xe Tô Mộc dừng lại, chiếc xe phía sau lái nhanh lướt tới trước, không hề có chút ý tứ che giấu, kỳ thật cũng không hề có ý tưởng này, trực tiếp lái qua.

- Đứng lại!

Triệu Vô Cực bước lên một bước ngăn cản.

- Tôi muốn gặp Tô Mộc!

Yến Tiễn nói.

- Anh là ai?

Triệu Vô Cực không hề nhượng bộ.

- Tô Mộc, tôi muốn gặp anh, tôi là Yến Tiễn!

Yến Tiễn trầm giọng quát.

Yến Tiễn? Tô Mộc nghe được tên này, vẻ mặt không khỏi sửng sốt. Tên này không xa lạ, trận đua xe kia là do Yến Tiễn tổ chức, mấu chốt là hắn còn liên quan bên trong. Yến Tiễn là ai? Hắn là con trai bảo bối của Yến Nguyệt Dung. Yến Nguyệt Dung là ai, đó là bí thư khu ủy Triêu Nhan khu nằm cạnh khu cao tân, là ủy viên thành ủy.

Nghĩ vậy, Tô Mộc nhìn qua:

- Để cho hắn qua đây đi!

Triệu Vô Cực tránh sang bên cạnh, Yến Tiễn liền đi tới, tiểu Thảo đứng yên tại chỗ cũng không đi theo. Có đôi khi có một số việc chỉ cần nam nhân giải quyết là được, nữ nhân đi qua chẳng những không tác dụng, thậm chí còn gây ảnh hưởng.

Tô Mộc nhìn Yến Tiễn, cảm thấy khác với sự tưởng tượng của mình. Trên người hắn không có dáng vẻ ngang ngược càn rỡ như Cao Bằng Phi, điểm này Tô Mộc có thể nhìn ra. Ở trên người Yến Tiễn có cỗ ngạo khí, nhưng là ở phương diện khác, thực sự không phải là loại cao ngạo.

Nhưng Tô Mộc cũng không biết Yến Tiễn tới tìm mình rốt cục là vì sao? Chẳng lẽ ban ngày mình nói tin tức kia với Yến Nguyệt Dung, làm trong lòng bà ta sợ hãi? Nếu thật sự là vậy cũng không cần đi tìm mình ah.

Tô Mộc tin tưởng chuyện của Yến Tiễn không phải không thể xoay chuyển. Dù sao hiện tại Trương Lão Hổ cũng không có việc gì, chỉ cần Yến Tiễn chịu sửa đổi cũng không sai. Nhưng Tô Mộc biết, nếu nhất định truy cứu tới cùng, tối nay Yến Tiễn cũng sẽ bị tổ chuyên án mang đi, giao cho ban kỷ luật thanh tra phụ trách sự kiện đua xe đụng người bị thương.

Yến Tiễn cũng đang nhìn Tô Mộc, nói thật đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Đây là Tô Mộc?

Hạ Kiếm Đường vào tù, Hạ Nhập Tương xuống đài, tổ chức của Đậu Long bị xóa sạch, người thúc đẩy sự kiện Trương Lão Hổ…Những chuyện đã xảy ra trong Cổ Lan thị trong thời gian ngắn đều có quan hệ tới Tô Mộc, tất cả đều xuất từ tay thanh niên trước mắt hay sao?

Tô Mộc mở miệng trước tiên, khi hắn vừa lên tiếng, liền làm Yến Tiễn biến sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.