Bát Kỳ hội quán!
Tô Mộc dùng tư thế cực kỳ cuồng dã viết xuống bốn chữ lớn này, Vinh Xương chấn kinh, hắn ngơ ngác đứng sững đương trường, nhìn chằm chằm bốn chữ kia, trên mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng!
Tại sao lại như vậy?
Tuổi tác của thanh niên này làm sao có thể viết ra được chữ thảo cuồng dã như thế? Loại kình đạo trương cuồng, loại khí thế bá đạo, Vinh Xương tuyệt đối không thể so sánh. Hắn tự hỏi mình tuyệt không khả năng viết được chữ như vậy, so sánh với chữ của Tô Mộc, chữ của hắn có thể đem ném vào giỏ rác.
Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng của Vinh Xương!
Trên thực tế những hành gia chuyên nghiên cứu thư pháp mới có thể nhìn ra được sự chênh lệch giữa hắn cùng Tô Mộc, mà người ngoài nghề không thể nhận thức được chữ của hai người có chỗ nào khác nhau, đây có thể nói là người trong nghề nhìn vào liền hiểu rõ ràng, người không chuyên môn chỉ biết xem náo nhiệt.
- Thật hay không vậy? Huynh đệ, cậu thật sự biết thư pháp?
Lý Nhạc Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn chữ lớn mà Tô Mộc viết ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Bùi Phi nhìn Tô Mộc, trong mắt lóe sáng, thật sự rất hoàn mỹ, thật sự là quá thích hợp. Nếu Tô Mộc gật đầu, kịch bản của nàng tuyệt đối thành công. Chỉ nói về việc tỷ thí thư pháp, Tô Mộc tuyệt đối lực áp toàn trường!
Hoàng Phủ Thanh Phong cũng có chút ngây người!
Nàng biết Tô Mộc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701354/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.