Cảm giác về sự ưu việt thật sự là điều vô nghĩa nhưng là thứ mà ai cũng không thể khinh thường, thân phận bối cảnh khác biệt chú định trong lòng chút người nào sẽ sản sinh ra cảm giác ưu việt đó. Cảm giác như vậy có thể là do thiên nhiên ban cho, có một chút là sau này mới đạt đươc. Một người nông dân đột nhiên quật khởi, đáy lòng sẽ sản sinh cảm giác này, đây là chuyện thật bình thường.
Nhưng bất kể là bẩm sinh hay là sau đó, nếu thật sự muốn truy cứu bản chất cũng không thể nói đó hoàn toàn là nghĩa xấu, dù sao nó có thể khích lệ mọi người phấn đấu giao tranh tiến về phía trước. Nhưng cũng không thể ca ngợi, vì có chút người dựa vào điều đó luôn tự cho là đúng, tự cho mình cao hơn người.
Giống như hiện tại, giống như một màn Tô Mộc sắp gặp được.
- Tại sao em ở chỗ này?
Tô Mộc đi tới cười hỏi.
Một câu ân cần thăm hỏi thật đơn giản, làm cho Ngụy Mạn có chút sững sờ, nàng làm sao cũng không nghĩ tới vì sao Tô Mộc lại xuất hiện nơi này? Hắn sao có thể xuất hiện chẳng khác gì đang làm ảo thuật?
- Tại sao anh ở chỗ này?
Ngụy Mạn bật thốt lên hỏi.
Tô Mộc không khỏi mỉm cười nhìn Ngụy Mạn, lại nghĩ tới Ôn Ly, nghĩ tới Tô Khả. Nhưng hiện tại nhìn Ngụy Mạn, cách ăn mặc của nàng làm cho người ta có cảm giác thật mới mẻ. Dựa theo thời gian mà nói, hiện tại nàng đã lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701334/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.