Biểu hiện dị thường của Phó Thành Thực chẳng những làm cho Tô Mộc cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả Phó Khẩn Canh cũng có chút kinh ngạc nhìn qua. Trong mấy đứa con của hắn, tính cách Phó Thành Thực trầm ổn nhất, nếu không cũng sẽ không làm nghiên cứu công nghiệp quân sự. Nhưng vì sao lúc này hắn toát ra vẻ mặt như thế? Hơn nữa người này không phải là Tô Mộc sao? Có cần kích động như vậy?
Khoan đã…Tô Mộc!
Nhưng ngay lúc Phó Khẩn Canh nghĩ tới đây, nhắc lại tên Tô Mộc thêm một lần, trước mắt không khỏi sáng ngời, cảm giác bi phẫn tạm thời áp chế xuống, nhìn Tô Mộc trầm giọng nói:
- Tô Mộc, cậu chính là Tô Mộc kia sao?
Tô Mộc kia sao? Tô Mộc thật sự có điểm mơ hồ!
Mình chính là Tô Mộc không phải sao? Tại sao còn có Tô Mộc nào, hắn có chút mờ mịt, nghi hoặc hỏi:
- Phó lão, ngài có ý tứ gì? Cháu chính là Tô Mộc, vì sao lại còn xuất hiện Tô Mộc nào nữa? Trùng tên trùng họ với cháu?
Thật sự là trùng tên trùng họ sao? Phó Thành Thực tuyệt đối không nghĩ như vậy:
- Tô Mộc, tôi hỏi cậu, Ngô Thanh Nguyên Ngô lão là gì của cậu?
- Là ân sư của cháu!
Tô Mộc đáp.
- Đoạn thời gian trước có phải cậu từng viết qua hai bài viết, trong đó có một bài gọi là “Luận hưng suy lợi tệ của sản nghiệp kinh tế liên dân tộc”?
Phó Thành Thực gấp giọng hỏi.
- Dạ.
Tô Mộc gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701329/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.