Chương trước
Chương sau
Trong quan trường có rất nhiều phương pháp lung lạc lòng người, nhưng bất kể là phương pháp như thế nào, xét đến cùng cũng chỉ có một mục tiêu, đó chính là lợi ích của bản thân. Khi ngươi làm những chuyện chân chính ảnh hưởng đến lợi ích bản thân của đối phương, đối phương mới có thể chân chính đứng bên phía ngươi. Trong quan trường cũng có một luật thép, đó chính là một khi đứng về phía ai thì đừng nghĩ có thể đổi ý.

Cái gì là lợi ích bản thân? Chính là quan hệ đến lợi ích bản thân. Giống như đuổi theo ngươi, có thể có tiền đồ hay không, có thể bất cứ lúc nào cũng có được cơ hội tiến bộ hay không. Dĩ nhiên so sánh với loại thực tế nhất, còn có loại Tô Mộc chuẩn bị làm hiện tại.

Biểu thị thành ý, tiến hành lôi kéo.

Tô Mộc cũng không muốn làm cho Lâm Hồng hoàn toàn đứng về phía mình, chỉ cần nàng có thể bảo đảm trong công việc sau này vẫn duy trì tính độc lập của Ban kỷ luật thanh tra, dám nói dám làm là được. Bởi vì Tô Mộc biết, Lâm Hồng là người của Đường Thanh Sử, người không phải là người không có hậu đài, việc hắn có thể làm chính là hợp tác, không thể mưu cầu hoàn toàn có được đối phương, điểm này chính là chỗ khác nhau giữa Đỗ Liêm và Lâm Hồng.

Suy đoán chính là một loại bản lĩnh bình thường phải nắm giữ trong quan trường. Tô Mộc vừa rồi đột nhiên toát ra câu nói kia, không thể không nói khiến cho Lâm Hồng nhất thời thất thời. Thậm chí trong đầu nàng nghĩ đến chính là, chẳng lẽ Tô Mộc muốn hò hẹn với mình?

Chỉ có điều ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, liền bị Lâm Hồng lập tức xua tan.

Tô Mộc là ai? Tuổi trẻ có tài, hiện tại người ta còn là cán bộ thực quyền cấp chính xử, nhìn tuổi tác và dung mạo hiện tại của mình, hai người làm sao có thể xen lẫn với nhau? Ý nghĩ như vậy hoàn toàn không nên có, nghĩ tới đây, bản thân Lâm Hồng cũng không khỏi cười khổ.

- Tô chủ nhiệm, ngoại trừ giờ làm việc, tôi đều có thời gian rảnh, không biết anh hỏi như vậy là có ý gì?

Lâm Hồng trực tiếp hỏi, bớt suy nghĩ linh tinh.

- Là như vậy, tôi muốn đến nhà cô chơi. Không biết có đường đột hay không?

Tô Mộc nói.

Có ý gì? Anh rốt cuộc muốn chơi trò gì vậy? Tại sao lại nhô ra ý tứ muốn đến nhà tôi chơi? Bây giờ Lâm Hồng thật sự có chút phát mộng, không biết vị Tô chủ nhiệm trước mặt rốt cuộc muốn làm gì.

- Lâm bí thư, là như vậy. Cô đừng hiểu lầm, tôi nghe nói chân của con trai cô có chút thương tật đúng không?

Tô Mộc hỏi.

- Vâng!

Nghe thấy Tô Mộc hỏi cái này, sắc mặt Lâm Hồng đột nhiên có chút bất thiện. Nhi tử của nàng vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của nàng, nhưng bởi vì chuyện lần đó. Chân của nhi tử đã không cách nào hoạt động. Mà chuyện lần đó hoàn toàn vì Lâm Hồng mới dẫn đến, là vì trái tim chính nghĩa mới khiến cho chân nhi tử nàng bị thương. Vì chuyện này, chồng Lâm Hồng thậm chí đã ly hôn với nàng.

Bởi vì chồng Lâm Hồng muốn Lâm Hồng từ chức, nhưng tính chất công việc của Lâm Hồng không phải muốn bỏ là bỏ, hơn nữa Lâm Hồng rất yêu công việc. Nàng thật sự không muốn từ chức, cũng bởi vì chuyện như vậy, khiến cho hai người ly hôn. Nhưng điều khiến Lâm Hồng cảm thấy cảm động chính là, nhi tử của nàng không đi theo chồng nàng, mà lựa chọn nàng.

Điều này khiến cho trái tim Lâm Hồng càng cảm thấy đau đớn!

Phải biết rằng nhiều năm qua, chỉ cần có thời gian, Lâm Hồng liền dẫn nhi tử ra ngoài chạy chữa. Nhà nàng đã sử dụng hết tiền để dành không nói, lại còn thiếu nợ rất nhiều. Nhưng Lâm Hồng không hối hận, chỉ cần có thể có cơ hội chữa khỏi cho nhi tử. Nàng sẽ đi nếm thử, tuyệt đối không bỏ qua.

Chẳng qua dưới cảm xúc như vậy, chỉ cần nghe thấy có người nhắc tới nhi tử, Lâm Hồng liền theo bản năng nghi ngờ đối phương có phải có địch ý gì hay không, trong mắt không phải có loại cảm giác miệt thị, nói nhi tử mình là người què....

Vẻ mặt hiện tại của Lâm Hồng rơi vào trong mắt Tô Mộc, hắn có thể cảm nhận được loại tâm tình này.

-Lâm bí thư. Cô đừng hiểu lầm, tôi là có ý khác. Là thế này. Tôi từng học qua một chút y thuật, nhất là đối với thương thế trong xương có thể coi như nghiên cứu không tệ, tôi nghĩ nếu có thể, tôi có thể đi theo cô trở về khám cho đứa trẻ, không chừng tôi có thể trị lành....

- Thật sao? Tô chủ nhiệm, anh không gạt tôi chứ?

Lâm Hồng kinh hãi nói.

Lâm Hồng khiếp sợ nhìn Tô Mộc, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng khó có thể che dấu, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, từ trong miệng Tô Mộc lại nói ra những lời này, Tô Mộc nói hắn biết y thuật, có thể trị khỏi cho Tiểu Kiệt? Mình không có nghe lầm chứ? Lâm Hồng dùng sức lau chùi hai mắt, sau khi xác định hiện tại mình đích xác ở trong phòng làm việc của Tô Mộc, mới biết đây là sự thật.

- Tô chủ nhiệm, anh thật sự biết y thuật sao?

Lâm Hồng gấp giọng hỏi.

- Hiểu sơ sơ, nhưng tôi thật sự muốn đến khám chân cho Tiểu Kiệt, được không?

Tô Mộc hỏi.

- Dĩ nhiên!

Thanh âm của Lâm Hồng có chút cất cao:

- Không biết Tô chủ nhiệm lúc nào rãnh rỗi, tôi lúc nào cũng hoan nghênh.

- Nói như vậy...

Khi Tô Mộc vừa định đáp ứng, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, nhìn lướt qua số điện thoại, trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt bất ngờ, làm sao cũng không nghĩ tới, nàng lại gọi điện đến vào lúc này.

Tâm tình Lâm Hồng đang bị kích động bỗng chốc bị tiếng chuông điện thoại thức tỉnh, cả người mới tỉnh táo lại. Khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Mình đang nghĩ đi đâu vậy chứ?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lâm Hồng lại khôi phục như lúc ban đầu.

- Tô chủ nhiệm, anh cứ giải quyết công việc đi, chuyện này lúc nào rãnh rỗi hãy nói sau.

- Đừng, chuyện này không nên chậm trể! Tôi thấy như vậy, quyết định tối nay đi, khi nào đến đó tôi sẽ liên lạc với Lâm bí thư.

Tô Mộc nói.

- Được.

Lâm Hồng gật đầu xoay người rời khỏi phòng làm việc. Lúc này tâm tình Lâm Hồng đã được khống chế, đối với lời nói của Tô Mộc cũng không quá tin tưởng. Dù sao làm lãnh đạo, không phải lời nào nói ra cũng có thể hoàn toàn tin tưởng.

Tô Mộc dĩ nhiên có thể đoán được trong lòng Lâm Hồng đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua hắn không nói thêm gì nữa, bất cứ lúc nào bất cứ chuyện gì trừ phi là ngươi tự mình làm, để chứng thực sự thật, nếu không nói ba hoa chích choè cũng vô dụng.

- Tướng công!

Nhưng Tô Mộc hiện tại cũng không có tâm tình để ý tới ý nghĩ của Lâm Hồng, chuông điện thoại không ngừng vang lên, đợi đến khi hắn vừa mở máy, còn chưa kịp nói chuyện, bên kia liền truyền đến một đạo thanh âm hết sức quyến rũ.

Là Chu Từ!

Ngoại trừ Chu Từ không ai có thể không kiêng sợ, dùng giọng nói như vậy nói chuyện với Tô Mộc, mà mỗi lần nghe thấy thanh âm của Chu Từ, cho dù trong lòng Tô Mộc có phiền não thế nào, tâm tình có buồn bực thế nào, cũng sẽ biến mất trong nháy mắt. Ở bên cạnh Chu Từ, Tô Mộc luôn có thể buông lỏng tốt nhất.

- Làm sao, em nhớ nên gọi điện thoại cho anh sao?

Tô Mộc cười hỏi.

- Sao chứ? Chẳng lẽ em không thể thỉnh thoảng điều tra anh sao.

Chu Từ gắt giọng.

- Có thể, dĩ nhiên có thể, nói đi, có chuyện gì.

Tô Mộc cười nói.

- Thật là không có tí sức lực nào, người ta nhớ anh, cho nên điện thoại cho anh không được sao? Tại sao phải có chuyện mới gọi được!

Chu Từ cười khanh khách nói.

- Vậy sao? Vậy chúng ta tán gẫu nói chuyện tào lao đi, anh cũng không tin em không nóng nảy.

Tô Mộc nói.

- Được rồi, em sợ anh rồi, thế nào, Tô đại chủ nhiệm của tôi, hiện tại anh có thời gian hay không, đi theo bổn tiểu thư ra ngoài đi dạo? Chỗ em đang thiếu một hướng dẫn viên du lịch. Ở địa bàn của anh, anh cũng phải đi cùng toàn bộ hành trình mới đúng chứ.

Chu Từ quyến rũ nói.

- Em đang ở thành phố Cổ Lan?

Tô Mộc ngạc nhiên nói.

- Nếu người ta không đến thăm anh, chừng nào anh mới trở về thăm người ta.

Chu Từ vừa nói vừa đọc số tầng lầu và tên của một khu dân, sau đó cười tủm tỉm nói:

- Người ta đã tắm rửa sạch sẽ, chờ tướng công tới đây!

- Đợi anh!

Tô Mộc nhanh chóng ngắt điện thoại, nghe thanh âm của Chu Từ, nghĩ tới thân hình quyến rũ hiện tại của nàng, Tô Mộc cảm giác được trong bụng dâng lên một luồng tà hỏa. Không được, xem ra thời gian qua cuộc sống có chút khổ hạnh rồi, ngay cả bạn học Tiểu Tô hiện tại cũng nhịn không được bắt đầu giơ cờ tạo phản rồi.

- Ừ, thời gian không sai biệt lắm, sắp tan tầm rồi.

Tô Mộc vừa nói vừa bắt đầu thu dọn các thứ, sau đó rời khỏi phòng làm việc, là lãnh đạo tối cao của quản ủy hội, Tô Mộc có thể tự do chi phối thời gian.

- Tô chủ nhiệm, tôi...

Đột nhiên khi Tô Mộc mới vừa bước ra phòng làm việc, thân ảnh Khương Nhiên xuất hiện trước mắt, nhìn dáng vẻ hắn có chút co quắp, Tô Mộc bình tĩnh nói:

- Làm sao? Có chuyện gì không?

- Không, không có, tôi chính là muốn hỏi, nghi thức hoan nghênh buổi chiều chúng ta nên tiến hành như thế nào.

Khương Nhiên vội vàng hỏi.

- Chuyện này tôi đã giao cho Vũ Phượng đi làm, cậu không cần quan tâm, việc cậu cần làm chính là làm tốt chuyện còn lại của văn phòng, nói thí dụ điều tra tình huống dự trữ thổ địa của khu Cao Khai.

Một câu nói không nhẹ không nặng của Tô Mộc, khiến cho gương mặt Khương Nhiên đỏ bừng. Sau đó Tô Mộc không có ý tứ dừng lại, trực tiếp rời đi.

Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết nắm bắt, vậy đừng trách ai cả.

Bất cứ chuyện gì cũng không thể đổi ý, đứng về phía ai càng phải như vậy.

Khi Tô Mộc xuất hiện trước cửa phòng Chu Từ ở khu dân cư, trong nháy mắt cánh cửa bị đẩy ra, trước mắt hắn liền lộ ra nụ cười tươi như hoa của Chu Từ, hơn nữa còn đúng như Tô Mộc suy đoán, hiện tại Chu Từ thật sự vừa tắm rửa xong, trên người vẫn chỉ mặc một bộ áo tắm, còn là loại cổ áo mở rộng. Vì vậy hắn không cần làm gì, liền có thể nhìn thấy tảng lớn cảnh xuân.

- Tướng công, anh đã đến rồi!

Chu Từ dựa vào cạnh cửa, che giấu nửa thân hình cười nói. Hai viên cầu, bởi vì khung cửa đè ép, nhìn qua vô cùng ủy khuất, lại càng trêu chọc người khác.

- Nương tử, anh đến rồi!

Tô Mộc lắc mình đi vào, ngay sau đó trong tiếng kinh hô vang lên, cánh cửa phòng lặng lẽ khép lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.