Chương trước
Chương sau
Đậu Kiến Huy làm phó chủ nhiệm phân quản đất đai trong quản ủy hội, lúc này nếu dám nói lời bịa đặt..., vậy thì thật sự ăn đủ, cho nên Tô Mộc vừa dứt lời, hắn liền lên tiếng.

- Tôi biết văn kiện đó, văn kiện đó nói ra còn là của Thiệu tỉnh trưởng chế định khi còn ở thành phố Cổ Lan chúng ta trước kia, nói là tất cả xí nghiệp tiến vào khu Cao Khai, chiếm đoạt thổ địa, phải trong vòng một năm phá thổ động công, tiến hành xây dựng nhà xưởng, trong vòng hai năm phải hoàn thành xây dựng chủ thể, trong vòng ba năm phải đầu tư.

Đậu Kiến Huy nói.

- Phó chủ nhiệm Đậu, còn nữa không?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Còn nữa?

Đậu Kiến Huy cau mày nói:

- Không có, chỉ có những thứ này.

- Có thật không?

Khóe miệng Tô Mộc hiện ra nụ cười lạnh, đưa một văn kiện về phía Đậu Kiến Huy:

- Phó chủ nhiệm Đậu, nếu như anh quên mất..., như vậy tôi nghĩ tờ văn kiện này sẽ giúp anh nhớ ra. Chư vị, nếu như các vị cũng không nhớ..., như vậy tôi có thể nói cho các vị biết, những lời phó chủ nhiệm Đậu nói chẳng qua là nửa phần trước, nửa phần sau là, nếu như người nào không có biện pháp dựa theo hợp đồng làm việc, như vậy quản ủy hội khu Cao Khai hoàn toàn có tư cách, thu hồi vô điều kiện bất cứ thổ địa nào xí nghiệp đã chiếm đoạt, hơn nữa dưới điều kiện cho phép, còn có thể truy cứu trách nhiệm của xí nghiệp.

Tờ văn kiện này cứ như vậy bị Tô Mộc lấy ra, bày trước mặt mọi người, cho dù không muốn nhìn cũng không thể. Trên thực tế những người này thật sự không biết tờ văn kiện này sao? Đó là giả dối. Tình huống sử dụng đất đai có liên quan đến khu Cao Khai, nếu thành viên ban lãnh đạo quản ủy hội nói không biết nên sử dụng như thế nào. Đó tuyệt đối là giả dối. Chẳng qua từ trước tới nay cũng không có người nào truy cứu.

Nguyên nhân là gì? Rất đơn giản, đó chính là ở khu Cao Khai, ngoại trừ những xí nghiệp kia, còn có rất nhiều vị trí địa lý tương đối mê người, nói thí dụ như tiệm cơm bên cạnh điểm phong cảnh, nói thí dụ như khách sạn có vị trí quan trọng, những chỗ này đều là dựa vào quan hệ của những lãnh đạo mới có thể tồn tại, nếu thật sự truy cứu, những chỗ này đều là trái pháp luật. Nếu tất cả đều xoá sạch, bọn họ biết ăn cái gì uống cái gì.

Nữa thẳng thắn, những giải đất này chính là thu nhập ngoài luồng của bọn họ.

Vốn còn muốn suy đoán giả bộ hồ đồ, nhưng ai ngờ Tô Mộc lại chơi đòn này, thoáng cái lấy ra văn kiện. Cái này khiến cho ngươi muốn phản bác cũng không có khả năng, chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận. Lúc này mấy người này cũng không biết Tô Mộc rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn vạch mặt làm việc này sao? Nếu thật sự như vậy, đối với hắn có chỗ tốt sao?

Trong mấy vị đang ngồi, người duy nhất vẫn không nhúc nhích chính là bí thư kỷ công ủy Lâm Hồng. Nàng vốn xuất thân từ ban kỷ luật thanh tra , thật sự vẫn duy trì tự hạn chế nghiêm khắc. Nếu không có cách nào bắt buộc quản ủy hội thay đổi tư tưởng phát triển, như vậy tối thiểu nàng sẽ nghiêm khắc kiềm chế bản thân.

Trong lòng mấy người đang ngồi cũng dâng lên một ý niệm trong đầu, đồng thời Tô Mộc cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ thái độ biểu lộ chính diện của mình, hắn còn mượn thời điểm đưa giấy tờ, lặng lẽ xoay tròn quan bảng. Hôm nay hắn chính là muốn vận dụng quan bảng, hoàn toàn thăm dò lai lịch của mấy người trong quản ủy hội. Người nào có trị số độ thân mật cao với mình, người nào hữu dụng với mình, người nào không có khả năng lên chức sắp tới. Những tài liệu này hắn đều nắm giữ, sau đó thông qua quan bảng hoàn toàn tiến hành đại bộc phát, để những người này biết rằng, thủ đoạn của Tô Mộc hắn bén nhọn như thế nào.

Trên quan trường, chỉ có bày ra uy nghiêm tuyệt đối, mới có thể đổi lấy sùng bái tuyệt đối. Nếu cứ khiêm tốn lặng lẽ chỉ làm người ta cảm giác anh là một người mềm yếu, người như vậy nhất định sẽ bị chèn ép.

Tên họ: Đậu Kiến Huy, chức vụ: phó bí thư đảng công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai thành phố Cổ Lan. Yêu thích: quyền sắc. Độ thân mật: mười. Lên chức: tạm thời chưa có. Bệnh không tiện nói ra: cơ tim tắc nghẽn. Bí mật: Quyển số giấu dưới đáy giường ở quê nhất định phải cất kỹ, đó là lá bài tẩy bảo vệ tính mạng.

...

Lão tiểu tử, không ngờ ngươi lại bị bệnh cơ tim tắc nghẽn, nhưng đây cũng chỉ là bệnh ẩn núp không tiện nói ra, tạm thời không cần lo lắng quá mức. Nhưng quyển sổ kia là cái gì mà nói là lá bài tẩy bảo vệ tánh mạng, còn giấu dưới gầm giường ở quê? Trong lòng Tô Mộc âm thầm ghi nhớ cái này, đồng thời, lại càng cảm giác thật sự không được, nhất định phải kêu Đỗ Phẩm Thượng từ Thịnh Kinh tới đây, chưa nói những thứ khác, trước tiên phải giành được quyển sổ này vào tay rồi hãy nói.

Đậu Kiến Huy hồn nhiên không biết mình đã bị Tô Mộc theo dõi, lúc này bộ dạng làm như hiểu ra, chợt vỗ đầu:

- Đúng vậy, đúng là có quy định như thế. Nếu không phải Tô chủ nhiệm nhắc nhở, tôi cũng quên mất. Nhưng Tô chủ nhiệm, quy định như thế hình như không có ai làm trái? Phải biết rằng hiện tại ở khu Cao Khai chúng ta chỉ có ba xí nghiệp, ngoại trừ khoa học Phi Long, hai nhà máy còn lại cũng đã xây xong, nhưng chiếm diện tích cũng không lớn, hơn nữa người ta hiện tại cũng đang vận chuyển bình thường, cũng là hợp điều khoản quy định.

- Vậy khoa học Phi Long thì sao?

Tô Mộc hỏi.

- Vấn đề này...

Đậu Kiến Huy chần chờ, len lén nhìn Mai Ngự Thư một cái, phát hiện hắn vẫn ngồi yên, không có ý tứ mở miệng, liền biết mình nên làm gì. Khoa học Phi Long tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu thật sự xảy ra chuyện, Đậu Kiến Huy hắn sẽ là người đầu tiên bị tổn hại.

- Khoa học Phi Long là xí nghiệp sản xuất sản phẩm công nghệ cao quy mô lớn đầu tiên tiến vào khu Cao Khai chúng ta, hiện tại thu nhập từ thuế hàng năm của khu Cao Khai đều dựa vào khoa học Phi Long mới có thể hoàn thành. Mà phương diện sử dụng đất, khoa học Phi Long cũng không tồn tại vấn đề gì, phần đất đai thuộc quản lý của khoa học Phi Long, cũng đã xây dựng tường rào, bên trong nhà máy cũng có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, sản phẩm liên tục bán ra ngoài. Tô chủ nhiệm, anh vừa tới có lẽ còn chưa biết, đơn đặt hàng của khoa học Phi Long rất nhiều, dựa vào những đơn đặt hàng này, khoa học Phi Long rõ ràng là xí nghiệp đầu rồng của thành phố Cổ Lan chúng ta. 

Đậu Kiến Huy càng nói càng kích động, bộ dạng giống như mình là tổng tài của khoa học Phi Long vậy.

- Thật sự như vậy sao?

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Đúng vậy!

Đậu Kiến Huy nói như đinh chém sắt.

- Mai bí thư, mời hút điếu thuốc.

Sau khi Tô Mộc nhìn thấy Đậu Kiến Huy mạnh mẽ tỏ thái độ, trên khóe miệng hiện ra nụ cười, không có ý tứ tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, mà chủ động đứng dậy, đưa một điếu thuốc lá cho Mai Ngự Thư. Động tác như vậy trong mắt mấy người còn lại, đều có chút không hiểu thế nào.

Vừa rồi không khí còn căng thẳng như vậy, bây giờ hắn lại chơi đòn này, rốt cuộc là muốn làm gì?

Mai Ngự Thư đồng dạng cũng không biết đây là tình huống gì, nhưng Tô Mộc cũng đã đưa thuốc tới, Mai Ngự Thư lẽ nào có thể nói, tôi không hút thuốc lá, cậu cầm về đi? Buồn cười, nếu anh không hút thuốc lá, vậy anh đang cầm cái gì trong tay kia? Quan lớn một cấp đã đè chết người, cấp trên mời thuốc là coi trọng anh, tối thiểu anh cũng phải giả vờ nhận lấy. Mai Ngự Thư dĩ nhiên cũng hiểu đạo lý này.

- Thuốc lá của Tô chủ nhiệm hút rất ngon.

Mai Ngự Thư cười nói.

- Nếu thích, lúc nào đi Mai bí thư cứ cầm lấy một cây, chỗ tôi vẫn còn nhiều.

Tô Mộc cười nói.

- Vậy sao? Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

Mai Ngự Thư nói.

Tên họ: Mai Ngự Thư, chức vụ: phó bí thư đảng công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai thành phố Cổ Lan. Yêu thích: tham tiền. Độ thân mật: 10. Lên chức: tạm thời chưa có. Bệnh không tiện nói ra: tạm thời chưa có. Bí mật: nghĩ cách đưa đôi mẫu nữ hoa đến biệt thự bên bờ biển!

Tựa hồ trong nháy mắt tay hai người chạm nhau, quan bảng trong đầu Tô Mộc chuyển động, để cho hắn chiếm được tư liệu. Mà những tài liệu này mới vừa lộ ra, Tô Mộc liền bị sợ hết hồn. Hảo cảm của Mai Ngự Thư đối với mình thấp Tô Mộc có thể đoán được, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào lên chức cũng là chuyện hết sức bình thường, không có bệnh không tiện nói ra cũng không có gì lạ, nhưng hắn lại chơi mẫu nữ hoa?

Hoặc là nói mẫu nữ hoa này không phải Mai Ngự Thư muốn chơi, mà là muốn giấu đi, làm lễ vật tặng cho ai đó sao? Mẫu nữ hoa , nghĩ đến mấy từ này, trong đáy mắt Tô Mộc liền hiện lên vẻ tàn nhẫn. Nhưng nếu không phải cùng đường, nếu không phải cưỡng bức, có người mẹ nào chịu đựng để cho mẫu nữ hoa tồn tại? Như vậy xem ra, Mai Ngự Thư ngoài mặt ôn hòa thiện lương, bản chất lại là một lão sắc lang!

...

Mà lão sắc lang như vậy, còn tiền thế hơn cả háo sắc, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Mai Ngự Thư thật sự rất có thủ đoạn, xem tiền như mạng chưa nói, còn có thể đem tiền vững vàng áp chế sắc. Mấu chốt nhất chính là, trong khoảng thời gian Tô Mộc ở khu Cao Khai cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua bất kỳ tin tức tiêu cực nào về vấn đề tác phong có liên quan đến Mai Ngự Thư, xem ra đây thật sự là người không thể nhìn bề ngoài.

Mai Ngự Thư chính là một con cầm thú khoác da dê!

Sau khi nhận được tư liệu mình muốn, Tô Mộc cũng không hỏi thăm Mai Ngự Thư ngay tại chỗ, mà xoay người, tiếp tục cầm gói thuốc lá, đưa cho Mã Minh Sơn. Làm cục trưởng phân cục công an, Tô Mộc biết, nếu như có thể lôi kéo Mã Minh Sơn tới cạnh mình, tuyệt đối có trợ giúp rất lớn đối với việc hắn chỉnh đốn trật tự khu Cao Khai, vì vậy tư liệu của Mã Minh Sơn hắn cũng phải nắm giữ.

- Mã cục, anh cũng hút điếu thuốc lấy tinh thần.

- Đa tạ Tô chủ nhiệm.

Tên họ: Mã Minh Sơn. Chức vụ: cục trưởng phân cục công an, uỷ viên đảng công ủy khu Cao Khai thành phố Cổ Lan. Yêu thích: bơi lội. Độ thân mật: năm mươi!

Lên chức: tạm thời chưa có. Bệnh không tiện nói ra: tạm thời chưa có. Bí mật: ở thành phố Hoàng Dương có một đứa con riêng!

Quan bảng nơi tay, quả thực là không đâu địch nổi. Trong nháy mắt ngắn ngủi Tô Mộc đã biết rõ thái độ của Mã Minh Sơn, độ thân mật năm mươi, thật sự là không tệ, điều này tối thiểu chứng minh Mã Minh Sơn thật sự có ý tứ đứng về phía mình. Chỉ cần có sự ủng hộ tạm thời này là đủ, đợi đến khi mình chân chính cắt tỉa nơi này, nếu thật sự không được thì sẽ kêu tiểu tử Từ Viêm kia tới đây.

Bên cạnh không có mấy người tâm phúc, thật sự là chuyện rất có hại. Nói thí dụ như biết rõ ở chỗ Đậu Kiến Huy có một cuốn sổ, cũng không cách nào đoạt tới tay. Nhưng không ngờ Mã Minh Sơn thật sự lợi hại, ở thành phố Hoàng Dương còn có một đứa con riêng, đúng là lá gan rất lớn.

Còn Mã Minh Sơn lúc này đang nghĩ, Tô Mộc có thể hỏi mình chuyện có liên quan đến khoa học Phi Long hay không, nếu hỏi mình nên nói như thế nào, có nên nói hết ra hay không. Dù sao ủng hộ cũng phải có hạn độ của ủng hộ. Nếu kêu Mã Minh Sơn tiết lộ hết cho Tô Mộc, hiển nhiên là không có khả năng.

Chẳng qua Mã Minh Sơn hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Mộc chẳng qua là mời mình một điếu thuốc, sau khi xoay người ánh mắt khóa chặt trên người Khương Nhiên, hỏi ra một câu kinh tâm động phách, khiến cho sắc mặt Khương Nhiên tái nhợt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.