Chương trước
Chương sau
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi và dệt hoa trên gấm mặc dù sẽ mang lại cho người ta hai loại quỹ tích vận mệnh hoàn toàn bất đồng, nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là quỹ tích vận mệnh như vậy tối thiểu sẽ không xuất hiện độ lệch. Bởi vì hai thứ này nói thế nào cũng là giúp người, nếu là giúp người, đến trước và đến muộn cũng không có khác biệt quá lớn. Hơn nữa khác biệt như vậy, chính là tình huống hiện tại: tự giả bộ.

Trên thế giới này có loại người, lúc nào cũng thích giả bộ, lúc không có người cũng giả bộ, khi có người lại càng điên cuồng giả bộ. Giống như một ngày không giả bộ, sẽ cảm giác không được tự nhiên, sẽ khiến người ta quên mất mình.

Người nam nhân đang ngồi trong phòng khách, bị mấy người bạn học bảo vệ xung quanh, chính là Hạ Kiếm Đường.

Hạ Kiếm Đường là ai, thông qua nụ cười nịnh hót của mấy người bạn bên cạnh, có thể nhìn ra hắn không đơn giản. Nếu thật sự đơn giản..., có thể không kiêng sợ toát ra loại khí thế như vậy sao?

Trong nháy mắt Tô Mộc nghe thấy lời này của Hạ Kiếm Đường, liền nghiêng đầu, nhìn nụ cười lơ đãng toát ra khóe miệng của Hạ Kiếm Đường.

Vốn là lúc tiến vào, Tô Mộc đã nhìn thấy Hạ Kiếm Đường, chỉ có điều lười phản ứng mà thôi. Không ngờ tên này đã vậy còn không biết điều, muốn sáp đến chủ động gây chuyện. Ngày học đại học quan hệ giữa Hạ Kiếm Đường và Triệu Nguyên vốn đã không tốt, thường xuyên muốn phá hỏng hảo sự của Triệu Nguyên, bởi vì bọn Tô Mộc không chịu thông đồng làm bậy, cho nên ngày đó bọn người Tô Mộc đã trở thành đối tượng để Hạ Kiếm Đường đả kích.

Chuyện khiến cho Tô Mộc tức giận, khinh thường Hạ Kiếm Đường chính là hắn lại làm ra chuyện thấp kém, dùng tiền cướp đoạt bạn gái của Triệu Nguyên. Như vậy chẳng khác nào hung hăng tát Triệu Nguyên một cái, khiến cho hắn mất hết thể diện. Đáng chết chính là hai người còn học chung một lớp, rất hay chạm mặt nhau, Hạ Kiếm Đường thường xuyên ôm cô gái kia trước mặt Triệu Nguyên, dùng ngôn ngữ kích thích và miệt thị Triệu Nguyên.

Nếu như không phải Triệu Nguyên có thể nhẫn nhịn..., bọn Tô Mộc lúc ấy tuyệt đối sẽ hung hăng thu thập Hạ Kiếm Đường. Trên thực tế bọn Tô Mộc cũng hoàn thành tâm nguyện này lúc tốt nghiệp. Bọn người Tô Mộc giấu Triệu Nguyên, hung hăng đánh Hạ Kiếm Đường một trận, hơn nữa còn là đánh cho hôn mê, khiến Hạ Kiếm Đường nói không ra lời.

Thật ra chuyện này Triệu Nguyên cũng biết.

Chính bởi vì biết, cho nên quan hệ giữa Triệu Nguyên và Tô Mộc mới có thể thân thiết như vậy.

- Kiếm Đường, cậu đang nói gì vậy, thật là, rượu còn chưa uống, chẳng lẽ đã say rồi sao?

Trong nháy mắt Nhâm Lập Quyên nghe Hạ Kiếm Đường mở miệng, cảm giác mọi chuyện sắp hỏng bét.

Thật ra Nhâm Lập Quyên cũng không muốn mời Hạ Kiếm Đường tới, cũng kêu Cam Thần không báo cho Hạ Kiếm Đường. Nhưng không biết Hạ Kiếm Đường nghe tin từ người nào, tự mình lái xe tới. Hắn cũng tới rồi, Nhâm Lập Quyên cũng không thể đuổi ra ngoài? Hơn nữa phải biết rằng Hạ Kiếm Đường không phải người bình thường, bởi vì cha hắn hiện tại chính là Phó thị trưởng phân quản du lịch Hạ Nhập Tương.

Thật ra nói tỉ mỉ, Nhâm Lập Quyên cũng biết vì sao Hạ Kiếm Đường phải nhằm vào Triệu Nguyên. Bởi vì Hạ Nhập Tương lúc đó bị Triệu Trường Đức bắt được gót chân A-sin. Cũng không thể nói là gót chân A-sin, dù sao khi đó Hạ Nhập Tương làm không đúng, sau khi báo cáo, làm trễ nãi việc đề bạt của Hạ Nhập Tương. Cho nên hai nhà coi như kết thù kết oán. Nhưng vì trẻ tuổi hơn Triệu Trường Đức, cho nên bây giờ hắn đang là Phó thị trưởng, còn Triệu Trường Đức đã về hưu.... ,

Dưới tình thế như vậy, Hạ Kiếm Đường ỷ vào quyền thế của cha mình, dĩ nhiên càng không đặt Triệu Nguyên vào trong mắt.

- Lớp trưởng, tôi không say, làm sao lại say. Tôi nói này Tô đại chủ tịch, cậu nói bây giờ tôi có say không?

Hạ Kiếm Đường không để ý đến Nhâm Lập Quyên, cao ngạo cười nói với Tô Mộc.

Có thể làm trò trước mặt các bạn học, hung hăng đè ép Triệu Nguyên, Hạ Kiếm Đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nếu có thể ở trước mặt Tô Mộc, tăng thêm một cước làm cho Triệu Nguyên mất thể diện trước mặt bạn cùng phòng trước kia, Hạ Kiếm Đường sẽ càng thêm vui mừng. Nghĩ tới Triệu Nguyên không còn mặt mũi gặp mọi người, Hạ Kiếm Đường liền cảm thấy vô cùng thích thú.

Thật sự là vô cùng cuồng vọng ngạo mạn!

Tô Mộc cười lạnh quét qua Hạ Kiếm Đường, hờ hững nói:

- Hạ Kiếm Đường, trước kia biết cậu đã vô liêm sỉ, không ngờ bây giờ cậu còn trầm trọng hơn, nói cậu vô liêm sỉ cũng là còn nhẹ, cử chỉ hiện tại của cậu quả thực chính là mất mặt. Mất mặt mình, mất mặt cả cha mình. Thế nào? Cha cậu không dạy cậu làm người như thế nào sao? Muốn biết mình có say hay không, rất đơn giản, đưa đầu qua đây, tôi trực tiếp xoay xuống là biết.

- Cậu?

Trên mặt Hạ Kiếm Đường nhất thời hiện lên vẻ tức giận, hắn suy đoán rất nhiều khả năng, nhưng tuyệt đối không ngờ Tô Mộc lại là hắn mất hết thể diện như vậy. Phải biết rằng hiện giờ ở thành phố Cổ Lan, Triệu Nguyên đã không có bất kỳ người nào dám đắc tội với hắn, Tô Mộc ngươi còn muốn lăn lộn ở khu Cao Khai, ngươi cứ đợi đi, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi tận tình.

- Cậu cái gì mà cậu? Hạ Kiếm Đường, chớ tự tìm phiền phức cho mình. Tối nay là lớp trưởng tổ chức buổi gặp mặt bạn học, muốn uống rượu thì ở, không muốn uống rượu thì mau sớm cút đi, không ai giữ cậu đâu.

Triệu Nguyên lớn tiếng nói.

- Rất tốt, rất tốt!

Trong mắt Hạ Kiếm Đường chớp động vẻ dữ tợn, nhìn Triệu Nguyên, sau đó lại quét qua Tô Mộc:

- Triệu Nguyên, hi vọng sau này cậu còn có thể càn rỡ giống như hiện tại? Thuận tiện nhắc nhở cậu một câu, công ty du lịch Giải Mộng của cậu sợ rằng không lăn lộn ngoài đời nổi rồi, bởi vì tôi cũng đã xây dựng một công ty du lịch, mà hôm nay công ty du lịch của chúng tôi còn nhận được bằng khen ưu tú của cục du lịch thành phố. Công ty du lịch Phi Tường chúng tôi còn được cục du lịch thành phố xác định là đơn vị tiếp đãi các đoàn thể du lịch. Hắc hắc, Triệu Nguyên, tôi nghe nói Giải Mộng của các cậu hình như kinh doanh không nổi nữa, thế nào? Nể mặt bạn học cũ, có muốn tôi thu nhận không? 

Thì ra là như vậy!

Cho tới nay Triệu Nguyên vẫn nghi ngờ những người của cục du lịch làm sao giống như ăn thuốc súng, cứ mấy ngày lại chạy đến chỗ hắn đòi kiểm tra, thì ra là như vậy. Hạ Kiếm Đường rõ ràng là muốn tranh đoạt việc làm ăn của mình.

Sự thật đúng như Triệu Nguyên suy đoán!

Ngành du lịch của thành phố Cổ Lan mặc dù nhìn như ế ẩm, nhưng phải biết rằng nếu thật sự nắm trong tay, hàng năm cũng có thể vớt được không ít tiền. Cho nên hiện tại Hạ Kiếm Đường mới xây dựng một công ty du lịch, bắt đầu kiếm chén canh từ ngành du lịch thành phố Cổ Lan. Trước kia du lịch do cha của Triệu Nguyên phân quản, Hạ Kiếm Đường không thể nhúng tay vào, hiện tại cha của Hạ Kiếm Đường đã thay thế Triệu Trường Đức phân quản, nắm giữ lĩnh vực du lịch. Dưới tình thế như vậy, Hạ Kiếm Đường đương nhiên biết nên làm như thế nào.

- Hạ Kiếm Đường, lâu nay chính là cậu giở trò có đúng không?

Lửa giận của Triệu Nguyên không còn cách nào giấu diếm, trực tiếp bộc phát. Nghĩ tới những uất ức phải chịu đựng mấy ngày qua, Triệu Nguyên nhìn Hạ Kiếm Đường đầy tức giận.

- Tôi giở trò? Cái quỷ gì vậy? Triệu Nguyên, nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng nói lung tung, cẩn thận tôi kiện cậu tội phỉ báng!

Hạ Kiếm Đường tức giận nói.

- Cậu thừa nhận hay không cũng không quan trọng, tôi biết chắc là cậu. Hạ Kiếm Đường, cậu thật là tiểu nhân, làm ra chuyện như vậy còn không biết xấu hổ tới đây tham gia hội bạn học? Cậu tự vấn lòng xem, cậu có xứng đáng làm bạn học của chúng tôi không? Từ ngày cậu bắt đầu bước vào giảng đường đại học, cậu có bao giờ xem trọng bạn học không? Tốt nhất cậu nên sớm rời khỏi đây đi, tránh cho mất mặt xấu hổ.

Triệu Nguyên lớn tiếng nói.

- Tôi xứng ngồi ở đây hay không, hình như không phải do Triệu Nguyên cậu định đoạt. Các cậu nói tôi có tư cách ngồi ở đây hay không? Lớp trưởng nói xem, chẳng lẽ tôi không phải bạn học của mọi người? Làm sao có người muốn đuổi tôi ra ngoài?

Hạ Kiếm Đường cau mày nói.

- Đúng vậy, Triệu Nguyên, tất cả mọi người đều là bạn học, tại sao nói tuyệt tình như vậy?

- Không sai, không thể nói như vậy, tất cả mọi người đều cùng một lớp, cậu có thể tới, dĩ nhiên người khác cũng có thể tới.

- Được rồi, nếu không còn ai nữa..., chúng ta bắt đầu đi thôi!

Mấy người vẫn vây quanh Hạ Kiếm Đường, sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Kiếm Đường làm gì còn do dự, trực tiếp nói ra, vẻ nịnh hót trên mặt càng lúc càng nồng nặc, làm cho người ta nhìn thấy càng không thoải mái. Trong mắt bọn họ, Tô Mộc và Triệu Nguyên chỉ là tiểu nhân vật, sao có thể so sánh với Hạ Kiếm Đường hiện tại, cha người ta là Phó thị trưởng, chẳng lẽ chúng tôi không đi đút lót nhi tử của Phó thị trưởng, mà lại tụ họp với hai người không có tiền đồ này sao?

Đây chính là thực tế!

Đây chính là sự thật không ai có thể trốn tránh!

Đây chính là cái gọi là đồng môn khiến Tô Mộc cảm thấy đau lòng khó nhịn!

Những thanh niên trước kia hiện tại đã chạy đi đâu rồi? Những người vừa nói những lời kia không phải trước kia còn bị Hạ Kiếm Đường khi dễ, nếu không nhớ lầm, có hai người còn bị Hạ Kiếm Đường hung hăng đánh cho một trận. Một bạn gái trong đó lúc ấy còn là bạn gái của Hạ Kiếm Đường, nhưng sau này cũng bị Hạ Kiếm Đường không chút lựa chọn vứt bỏ. Hiện tại thì sao?

Tại sao bọn họ lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?

Chẳng lẽ nói nịnh hót một người chán ghét tận đáy lòng thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức các người có thể bỏ qua tôn nghiêm của mình?

Tôn nghiêm ở trong lòng các người, chính là không đáng giá như vậy sao?

Thật đáng buồn! Đáng tiếc! Đáng thương! Đáng hận!

Tô Mộc có chút thất vọng nhìn quét qua mấy người kia, cười khổ lắc đầu, chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra. Vốn là muốn tới đây gặp mặt mọi người, vui vẻ nói chuyện, nào ngờ trái tim lại bắt đầu trở nên phiền não.

Đúng là xã hội vô nghĩa khốn khiếp!

Làm sao lại dễ dàng tàn phá tình cảm như thế!

Làm sao lại tiêm nhiễm linh hồn thuần khiết như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.