Chương trước
Chương sau
Này, đã lâu không gặp!

Năm chữ đơn giản, đến tai Tô Mộc lại giống như tiếng trời, hắn thật sự không nghĩ đến, sẽ gặp lại nàng ở một nơi như vậy. Nhưng nếu không phải Tô Mộc có định lực đầy đủ, hắn cũng sẽ bị một màn trước mắt làm cho chấn trụ. Không có cách nào, bởi vì người đột nhiên xuất hiện, giống như chúa cứu thế, giải quyết phiền toái của Nhâm Linh Nhi thật sự là người quen biết cũ của Tô Mộc.

Nàng chính là Đệ Ngũ Bối Xác!

Đệ Ngũ Bối Xác là người như thế nào, Tô Mộc biết rất rõ, chính bởi vì biết, cho nên hiện tại hắn thật sự có chút bất ngờ. Đệ Ngũ Bối Xác không phải ở kinh thành sao, tại sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ nơi này có vụ án lớn phát sinh? Nếu thật sự như vậy, vậy có chút thú vị rồi. Mình vừa mới tới đây, trên địa bàn của mình đã phát sinh đại án kinh thiên rồi?

- Đã lâu không gặp!

Vừa suy tư, Tô Mộc vừa mỉm cười nói với Đệ Ngũ Bối Xác. Không thể không nói, Đệ Ngũ Bối Xác thật sự là một yêu tinh, lần đầu tiên gặp mặt có cảm giác khác, nhưng bây giờ đột nhiên biến đổi, biến thành dáng vẻ của một cô bé sinh viên đại học. Nhất là chiếc váy dài, càng vô hình toát ra một loại phong cách thư sinh.

Nhâm Linh Nhi đứng bên cạnh, thấy Đệ Ngũ Bối Xác và Tô Mộc biết nhau, cũng không muốn tiếp tục lưu lại nơi này, xoay người dẫn đoàn du lịch tiến vào chùa đón khách. Tô Mộc nhìn Đệ Ngũ Bối Xác, cười hỏi:

- Chúng ta cùng vào xem chứ?

- Vào thì vào.

Đệ Ngũ Bối Xác nói.

Cho nên hai người liền đi theo đoàn lữ hành vào chùa đón khách, Nhâm Linh Nhi nhìn thấy màn này nhưng không can thiệp. Đối với một hướng dẫn viên du lịch, có thể có nhiều người lắng nghe nàng giới thiệu, tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất.

- Nói nghe xem, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?

Tô Mộc vừa nghe Nhâm Linh Nhi giảng giải vừa cười hỏi.

- Làm sao? Nơi này là địa bàn của anh thì tôi không thể tới sao?

Đệ Ngũ Bối Xác hỏi ngược lại.

- Dĩ nhiên có thể, tôi còn thật không tưởng tượng nổi, trong thiên triều có chỗ nào các vị không thể đi. Nhưng nếu cô không muốn nói cũng không sao cả, tôi biết các vị có nguyên tắc giữ bí mật.

Tô Mộc cười nói.

Bộ quốc an là một nơi quy củ nghiêm ngặt. Thật sự là mỗi tiếng nói cử động cũng phải phù hợp với quy định. Nhất là trong lúc công tác, nếu ai dám vì chuyện riêng mà làm hỏng nhiệm vụ, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.

- Thật ra không khoa trương như anh nghĩ, nói cho anh biết cũng không sao, tôi được điều tới đây.

Đệ Ngũ Bối Xác nói.

- Điều tới đây? Có ý gì?

Tô Mộc không hiểu nói.

- Ý của tôi là. Tôi được điều đến làm cục trưởng cục quốc an thành phố Cổ Lan.

Giải thích của Đệ Ngũ Bối Xác khiến cho Tô Mộc không khỏi kinh hãi, điều đến làm cục trưởng cục quốc an thành phố Cổ Lan. Thật hay giả vậy?

Đệ Ngũ Bối Xác còn trẻ như vậy đã được làm cục trưởng bộ quốc an cấp thành phố, thật sự là lợi hại. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy ở phi trường lúc ấy, hắn nhanh chóng cảm thấy thoải mái.

Ở trong bộ quốc an Đệ Ngũ Bối Xác tuyệt đối có địa vị không kém, nếu không cũng không thể được điều nhiệm tới đây. Khi ở phi trường, hình như nàng đang ở vị trí chỉ huy.

Chẳng qua trong lòng Tô Mộc cũng không muốn có quan hệ với người của cục Quốc an. Mình và bọn họ lại không có liên quan gì, nếu thật sự có quan hệ thì phiền toái. Người nào vừa nghĩ đến cục Quốc an mà không cảm thấy nhức đầu.

Nhưng mặc dù không quen với Đệ Ngũ Bối Xác, hai người cũng từng gặp mặt một lần, mặc dù lần gặp mặt đầu tiên phần lớn ấn tượng là không vui. Nhưng nếu người ta đã chủ động nói chuyện với mình, chẳng lẽ mình còn có thể cứng rắn cự tuyệt?

- Vậy phải chúc mừng cô. Không ngờ cô lại trở thành cục trưởng.

Tô Mộc cười nói....

- Tô Mộc, anh bớt nói những lời châm chọc đó đi. Tôi cũng không phải không biết anh, không ngờ, anh lại là cháu nuôi của Từ lão, tôi vẫn thắc mắc làm sao anh có thể kinh động tới Phương Thạc tướng quân, thì ra là vì vậy. Nhưng anh thật sự làm tôi bất ngờ. Không mượn lực lượng của Từ lão mà có thể đi đến hiện tại. Hơn nữa còn có quan hệ với đám người Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục, lợi hại.

Đệ Ngũ Bối Xác nói.

Những lời này mới nói xong, sắc mặt Tô Mộc liền không khỏi trầm xuống:

- Cô điều tra tôi?

Không ai muốn bị điều tra, quyền của mình bị xâm phạm, đó là chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận nhất. Cho dù người điều tra là của cục quốc an! Huống chi bây giờ Đệ Ngũ Bối Xác nói những lời này còn có ý tứ cấp trên, khiến cho Tô Mộc vừa nghe liền cảm giác không thoải mái. Tâm tình mới có chút thiện cảm hoàn toàn biến mất.

- Tôi không có!

Đệ Ngũ Bối Xác lắc đầu.

- Không có? Nếu không có tại sao cô lại biết chuyện của tôi? Đừng nói với tôi là người khác cứng rắn nhét cho cô, tôi nhớ hình như chỉ có hai chúng ta ngồi chung chuyến phi cơ đó, ngoài cô ra tôi thật sự không nghĩ tới cục Quốc an các cô còn có ai để ý đến tôi như vậy?

Tô Mộc cười lạnh nói.

- Anh làm sao vậy? Tôi nói không có là không có, nếu tôi muốn điều tra anh, cần gì phải phiền toái như vậy? Trực tiếp gọi một cú điện thoại là được rồi.

Đệ Ngũ Bối Xác gấp giọng nói.

- Đúng vậy, một cú điện thoại là có thể làm xong. Đệ Ngũ cục trưởng, tôi và cục quốc an các vị hình như không có giao thiệp gì, vậy nên từ biệt. Nếu cô muốn tiếp tục du ngoạn, cứ ở đây chơi đi.

Tô Mộc nói xong xoay người đi ra ngoài.

- Anh?

Đệ Ngũ Bối Xác thật sự không ngờ, cuộc nói chuyện giữa hai người lại biến thành như thế nào. Vừa rồi nàng thật sự muốn giải thích, mình không phải cố ý muốn điều tra thân thế bối cảnh của hắn, mà có nguyên nhân khác. Nhưng Đệ Ngũ Bối Xác không nghĩ tới, Tô Mộc lại phản ứng mãnh liệt như vậy, còn không đợi nàng mở miệng giải thích, Tô Mộc đã nói như vậy, hơn nữa không chút do dự đi ra ngoài.

Khi Đệ Ngũ Bối Xác đang tức giận, muốn nhanh chóng đuổi theo, tâm tình muốn chất vấn của nàng liền vô ảnh vô tung biến mất, trên mặt hiện ra vẻ cẩn thận, trong đáy mắt thậm chí xẹt qua vẻ lo lắng.

- Tôi nói anh đừng đi!

Đệ Ngũ Bối Xác nhìn mấy người phía trước càng ngày càng gần, khi thấy bọn họ sắp bước qua cửa chùa, còn mình cũng không có đường lui, lúc này nếu tiếp tục lùi vào bên trong, tuyệt đối sẽ bị phát hiện.

Nghĩ tới đây, Đệ Ngũ Bối Xác không hề nghĩ ngợi, thoáng cái từ phía sau ôm lấy lưng Tô Mộc, ngay sau đó hai người di chuyển vào một góc bên cạnh.

- Đừng động, giúp tôi chuyện này.

Trong nháy mắt Đệ Ngũ Bối Xác ôm lấy Tô Mộc, liền ghé sát vào bên tai hắn thấp giọng nói.

Khiếp sợ!

Tô Mộc hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ xuất hiện một màn như vậy, thình lình bị Đệ Ngũ Bối Xác ôm từ phía sau, nhưng khi hắn còn chưa kịp phản ứng, hắn liền bị Đệ Ngũ Bối Xác trực tiếp xoay lại, ngay sau đó nàng không chút do dự, trực tiếp hôn lên môi Tô Mộc. Vừa hôn, Đệ Ngũ Bối Xác vừa nghiêng người, để Tô Mộc chặn bên ngoài, che giấu thân hình của nàng.

Tràng diện tương đối mập mờ!

Tình cảnh như thế vẫn tiếp tục, đến khi mấy người từ bên ngoài đi qua thoáng dừng lại, nhưng Tô Mộc chỉ nghe mấy người kia nói ra mấy lời không sạch sẽ.

- Oa, hai người này phong cách, ở chốn thánh địa phật môn này mà cũng chơi dã chiến được.

- Cái này mà gọi là dã chiến sao? Chẳng qua là không nhịn được phát tình.

- Hắc hắc, hôm nào tôi cũng phải chơi như vậy, đúng là rất kích thích!

Nếu như có thể, Tô Mộc thật sự không muốn chơi trò này ở đây, nếu chuyện này truyền đi, danh dự chủ nhiệm quản ủy hội của hắn sẽ bị hao tổn, uy nghiêm của hắn chẳng phải mất sạch? Mấu chốt nhất là hắn lại bị thụ động, Đệ Ngũ Bối Xác nếu cô thật sự muốn hôn tôi thì cứ nói với tôi một câu, đưa mắt ra hiệu là được rồi, đằng này cô làm như vậy, khiến tôi không hưởng thụ được cái gì.

Tô Mộc đứng tại chỗ, ánh mắt quét qua hai đỉnh núi trước ngực Đệ Ngũ Bối Xác, có lẽ bởi vì cảm xúc kích động vừa rồi, hiện tại hai ngọn núi của nàng ưỡn lên rất hiên ngang. Điểm chết người chính là, gương mặt Đệ Ngũ Bối Xác lúc này lại đỏ bừng, khiến cho hình dạng của nàng càng toát ra vẻ tiên diễm.

- Nhìn cái gì vậy?

Đệ Ngũ Bối Xác khống chế xấu hổ trong lòng, không ngừng lẩm bẩm, đây là tôi vì công việc, không thể định đoạt.

Nói xong ánh mắt Đệ Ngũ Bối Xác còn cố ý nhìn về phía xa, theo sát bóng lưng của mấy người vừa rồi.

Tô Mộc vốn có chút tức giận, bị những lời này của Đệ Ngũ Bối Xác kích thích, con ngươi chuyển động, hai mắt vẫn dán chặt vào hai ngọn núi trước ngực, không chỉ như thế, hắn còn trực tiếp bước lên một bước, tiến sát vào người Đệ Ngũ Bối Xác, khiến khoảng cách giữa hai người là mặt đối mặt, chỉ cần Tô Mộc nguyện ý, đưa tay liền có thể sờ lên cặp đùi thon dài của Đệ Ngũ Bối Xác.

- Anh muốn làm gì?

Đệ Ngũ Bối Xác hỏi.

- Cô nói sao kia? Vừa rồi là cô chủ động hôn tôi, hiện tại đến phiên tôi hôn cô, dưới gầm trời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí.

Khóe miệng Tô Mộc lộ ra nụ cười xấu xa.

- Hừ, ai sợ ai, anh muốn làm gì?

Đệ Ngũ Bối Xác cố ý đưa ngực về phía trước, nàng rất tự tin, tự tin Tô Mộc không dám làm gì quá đáng với nàng. Nhưng Đệ Ngũ Bối Xác vẫn là thất sách, nàng đánh giá tự tin của mình quá cao, cũng đánh giá sức chịu đựng của Tô Mộc quá cao.

- A!

Trong tiếng thét chói tai của Đệ Ngũ Bối Xác, Tô Mộc trực tiếp ôm lấy eo nàng, đè xuống đôi môi gợi cảm của nàng.

Tiếng thét chói tai còn lại bị Đệ Ngũ Bối Xác nuốt vào trong bụng, đôi mắt nàng mở thật to, không thể tin được tất cả chuyện này là sự thật!

Nàng bị Tô Mộc cưỡng hôn rồi!

Đây cũng là nụ hôn đầu của nàng!

Tên khốn kiếp này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.