Chương trước
Chương sau
Trong quan trường chú ý nhất chính là quyền lên tiếng, hơn nữa quyền lên tiếng trên người một lãnh đạo lại càng là thể hiện phải có. Nếu như nói anh thân là lãnh đạo, nhưng nói ra không ai nghe, vậy thì là thế nào, chính là một loại thất bại. Mặc dù nói sẽ có người chất vấn đây có phải là vấn đề của những người còn lại hay không, nhưng phần lớn anh sẽ bị thượng cấp nghi ngờ, nghi ngờ quyền khống chế của anh.

Giống như hiện tại!

Tô Mộc nói như thế nào cũng là chủ nhiệm quản ủy hội, còn là bí thư đảng công ủy, là lãnh đạo đứng đầu khu Cao Khai. Hắn muốn biết chuyện của khoa học Phi Long, dựa theo lẽ thường, những người còn lại đều nên sôi nổi lên tiếng. Hơn nữa lên tiếng như vậy cần phải có phân chia thứ tự, không thể để anh muốn nói gì thì nói, hoàn toàn không để ý đến xếp hạng của anh trong quản ủy hội.

Đây là biểu hiện quan viên chưa thành thục, cũng là một loại dấu hiệu hỗn loạn.

Không có ai lựa ý hùa theo lời nói của Tô Mộc..., ngay cả chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội Khương Nhiên cũng im lặng. Dưới loại tình huống này đã nói rõ vấn đề, chỗ Mai Ngự Thư gây ra càng khiến cho vấn đề trở nên bén nhọn. Cái gì gọi là tôi biết chuyện của khoa học Phi Long, sau này tôi sẽ báo cáo cho anh? Cái gì là tôi hỏi, mọi người đều duy trì trầm mặc, Mai Ngự Thư nói ra một câu, mọi người đều điên cướp đón ý nói hùa?

Cái này thật sự là không để tôi vào trong mắt!

Nói một cách khác, không đặt Tô Mộc vào trong mắt, ý nghĩa ở trong mắt những người này, ở thành phố Cổ Lan, lời nói của Bạch Vi Dân rõ ràng mạnh hơn Lý Hưng Hoa rất nhiều. Bởi vì Mai Ngự Thư chính là đại biểu cho Bạch Vi Dân, còn Tô Mộc là đứng về phía Lý Hưng Hoa.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc không còn ý tứ muốn nghe mọi người tranh luận, lạnh nhạt nói:

- Nếu đã như vậy, vậy làm phiền Mai chủ nhiệm rồi. Sau này tôi sẽ thông báo cho Mai chủ nhiệm tới chỗ tôi báo cáo chi tiết. Đến lúc đó, tôi có một vấn đề muốn nói ra, vấn đề này Mai chủ nhiệm nhất định phải cho tôi cho một giải thích minh xác. Nếu như Mai chủ nhiệm không biết, có thể hỏi Đậu chủ nhiệm. Đó chính là, hợp đồng mà khoa học Phi Long và quản ủy hội ký kết trưng dụng thổ địa rốt cuộc là như thế nào? Quản ủy hội quy định thổ địa ba năm biến dạng, khoa học Phi Long rốt cuộc là làm thế nào? 

Trong nháy mắt Mai Ngự Thư nghe thấy lời này của Tô Mộc, sắc mặt chợt biến đổi.

Chỉ sợ Tô Mộc hỏi vấn đề như vậy rất chính xác. Vấn đề sử dụng thổ địa của Khoa học Phi Long thật sự tồn tại rất nhiều khúc mắc nghiêm trọng, nhưng điều này đối với Mai Ngự Thư mà nói, thật sự không có bất kỳ điều gì có thể giải thích, bởi vì đó chính là sự thật. Nhưng muốn giữ được khoa học kỹ thuật Phi Long, hắn chỉ có thể cắn răng, đánh yểm trợ cho khoa học Phi Long.

- Tôi biết.

Mai Ngự Thư nói.

- Tốt, vậy chúng ta tiếp tục thảo luận đề tài tiếp theo, đề tài này chính là tình trạng giáo dục bên trong khu Cao Khai...

Tô Mộc mỉm cười lướt qua đề tài này, không tiếp tục truy cứu. Nhưng ai cũng biết, lúc này Tô Mộc sắc bén hỏi ra vấn đề này, chỉ sợ thật sự bị màn vừa rồi chọc cho tức giận rồi.

Nhưng cho dù tức giận cũng không có cách nào, thật ra nói chính xác, những người còn lại cũng không có hứng thú với vấn đề này. Thổ địa để hoang bên trong khu Cao Khai cũng không phải chỉ có khoa học Phi Long, còn lại mấy xí nghiệp đều có tình hình như vậy. Chẳng qua người nào chiếm nhiều, người nào chiếm ít mà thôi. Nếu Tô Mộc thật sự gắt gao nắm lấy vấn đề này, thật sự không thể đào ra bao nhiêu vật giá trị.

Hơn nữa thổ địa khu Cao Khai từ trước đến nay luôn do Đậu Kiến Huy phân quản, nếu Tô Mộc thật sự nhúng tay vào..., Đậu Kiến Huy có nguyện ý hay không?

Cổ Lan rốt cục sắp dậy sóng rồi!

Mã Minh Sơn và Lâm Hồng ngồi trên ghế, sau khi liếc nhìn nhau, không người nào có ý tứ mở miệng. Hai người không phải là người của Mai Ngự Thư, cũng không phải là người bên phía Tô Mộc, không cần thiết cắm vào. Loại trạng thái sống chết mặc bây, giữ vững trung lập này, mới là thứ bọn hắn thích nhất....

Chẳng qua trong quan trường, nếu như không có hậu đài cường ngạnh, ngươi muốn mọi việc đều thuận lợi, có thể sao?

Sau khi Tô Mộc nói xong tất cả đề tài muốn thảo luận hôm nay, còn không đợi hắn nói tan họp, Đậu Kiến Huy đã cười nói:

- Tô chủ nhiệm, thừa dịp hôm nay tất cả mọi người ở đây, chỗ này của tôi có một bản danh sách điều chỉnh nhân sự, đã được định ra trước khi anh chưa tiền nhiệm. Bởi vì quản ủy hội hiện tại để trống rất nhiều người, những vị trí này phải mau sớm điều chỉnh, nếu không sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vận chuyển bình thường của quản ủy hội.

Trầm mặc!

Phòng họp mới vừa rồi còn rất náo nhiệt thoáng cái đã trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều cố ý bắn về phía Tô Mộc, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Khương Nhiên bây giờ có cảm giác như đứng trên đống lửa, làm chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội, hắn nên đứng cùng trận tuyến với Tô Mộc. Nhưng nghĩ đến cường thế của Mai Ngự Thư, hắn chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Nhưng cứ trầm mặc như vậy..., Tô Mộc sẽ nhìn mình như thế nào? Đắc tội với Tô Mộc, sau này mình có thể sống yên sao? Loại mâu thuẫn trong lòng này, khiến cho Khương Nhiên thật sự có chút táo bạo.

Mai Ngự Thư lại như Lã Vọng buông cần.

Suất diễn hôm nay vốn là hắn an bài, muốn để cho Đậu Kiến Huy nổ phát súng đầu tiên, từ đó thử dò xét điểm mấu chốt của Tô Mộc. Ngày hôm qua chỉ là nghi thức hoan nghênh, cho dù mở cuộc họp cũng không thể đàm luận những đề tài này, nhưng nếu hôm nay là Tô Mộc đề nghị, vậy Mai Ngự Thư không có đạo lý bỏ qua cơ hội như vậy. Tô Mộc ngươi không phải muốn hiển lộ rõ ràng địa vị của mình sao? Ta sẽ để cho ngươi hiển lộ rõ ràng.

- Thông qua đi, nếu ngươi không thông qua, sợ rằng sau này đừng nghĩ đến chuyện tung hoành trong quản ủy hội.

Trong lòng Đậu Kiến Huy khinh thường nghĩ đến, nghĩ tới phát súng đặc biệt của Tô Mộc nhằm vào hắn hôm nay, Đậu Kiến Huy liền cảm thấy tức giận.

Hiện tại làm như vậy, coi như phản kích đối với Tô Mộc rồi.

Đuôi hồ ly rốt cục cũng lộ ra rồi.

Đối với phương án điều chỉnh nhân sự này, Tô Mộc đã sớm hiểu rõ. Trên lý luận mặc dù không có hỏi thăm hôm nay của Đậu Kiến Huy, Tô Mộc cũng sẽ chuẩn bị chứng thực trong thời gian sắp tới. Dù sao để trống những vị trí này, một thời gian ngắn vẫn không có chuyện gì, nhưng nếu thật sự cứ để trống như vậy, hiển nhiên không được. Nhưng hiện tại Đậu Kiến Huy lấy tư thái như vậy, công khai hỏi ở đây, trong lòng Tô Mộc không khỏi cười lạnh liên tục.

- Thật sự xem mình là đứa trẻ còn hôi sữa mẹ sao? Những người trên danh sách đó, tôi đều không biết, nhưng cũng không có nghĩa tôi sẽ chọn ra tất cả bọn họ. Nếu thật sự làm như vậy, thiên tướng của quản ủy hội không phải càng không được tôi nắm giữ? Đậu Kiến Huy, đây là ngươi quyết tâm muốn làm lính hầu của Mai Ngự Thư. Đáng tiếc, thân phận của ngươi với Mai Ngự Thư chỉ là tương đối, nếu ngươi làm như vậy, vậy đừng trách ta.

Tô Mộc vốn không chuẩn bị động đến ban lãnh đạo của quản ủy hội, nhưng hiện tại tình huống này xuất hiện, nếu Tô Mộc còn nhẫn nhịn..., sẽ tạo thành một loại miệt thị với quyền uy của hắn. Một khi loại miệt thị này xuất hiện, sẽ ý nghĩa Tô Mộc sẽ trả giá rất nhiều mới có thể đảo ngược. Nếu thật sự như vậy, sẽ tạo thành khó khăn đối với công việc sau này của Tô Mộc.

Thật đúng là vô cùng vô tổ chức vô kỷ luật!

Nếu đã như vậy, chỉ có thể nghĩ biện pháp bắt lấy hai người này để lập uy!

Trong lòng Tô Mộc rất nhanh có một kế hoạch đầy đủ, mà điểm bắt đầu của kế hoạch này chính là khoa học kỹ thuật Phi Long, chỉ cần giải quyết xong vấn đề khoa học Phi Long, như vậy chẳng những có thể nắm được mấy tên ngồi không ăn bám, còn có thể để cho kế hoạch trong lòng Tô Mộc có thể thực hiện, bởi vì địa bàn của khoa học Phi Long, vừa vặn là điểm mấu chốt rất quan trọng, cần phải giải quyết xong vấn đề này!

Quản ủy hội yên lặng thời gian đủ dài, khiến cho đầu óc của một số người bắt đầu có chút hỗn độn, không biết nên làm sao đối mặt vấn đề, như vậy nên để cho đầu óc của bọn họ thanh tỉnh lại....

- Bản phương án điều chỉnh nhân sự này tôi còn chưa xem qua, để hội nghị lần sau bàn tới đi, vậy bây giờ mọi người tan họp.

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Nói xong Tô Mộc liền đứng dậy rời đi, lưu lại một bầy đang trợn mắt kinh ngạc.

Thẳng thắn mà nói phản ứng của Tô Mộc không phải không nằm trong dự đoán của đám người Mai Ngự Thư, nhưng thật sự xảy ra, vẫn làm cho bọn họ cảm giác khó có thể thừa nhận. Phải biết rằng đây là dứt khoát cự tuyệt, thoáng cái thả vấn đề này vào nơi đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ Tô Mộc ngươi không sợ chọc cho nhiều người tức giận sao?

- Quan uy của Tô chủ nhiệm thật đúng là rất lớn!

Đậu Kiến Huy âm dương quái khí nói.

- Bớt tranh cãi một tí đi.

Mai Ngự Thư nói xong liền đứng dậy rời đi.

Còn lại mấy người sau khi liếc nhìn nhau, thấy việc cũng không liên quan đến mình cũng chia ra rời đi. Hiện trường chỉ có lại Khương Nhiên là tương đối thấp thỏm, nghĩ đến thái độ vừa rồi của mình, hắn thật sự có chút không biết làm sao. Nhưng khi hắn nhìn thấy Đậu Kiến Huy theo đuôi Mai Ngự Thư đi vào phòng làm việc, trong đáy mắt liền không khỏi hiện lên vẻ kiên định, không thể đi theo Tô Mộc như vậy, Mai Ngự Thư vẫn đang là người nắm giữ quyền lên tiếng của quản ủy hội.

Nghĩ tới đây, cước bộ của Khương Nhiên liền trở nên dễ dàng hơn.

Chỉ có điều, Khương Nhiên không biết tâm tình thoải mái của hắn lại ngắn như vậy.

Sau khi Tô Mộc trở về phòng làm việc, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, hắn đứng phía trước cửa sổ, nhìn Mã Minh Sơn lái xe rời đi, khóe miệng càng nhếch lên cao. Sau khi rút ra một điếu thuốc, hắn liền lấy điện thoại di động trực tiếp gọi đi.

- Huynh đệ, nhiều ngày không gặp, thật đúng là buồn chết đi được!

Lý Nhạc Thiên cười lớn.

- Đúng vậy, tôi cũng rất nhớ anh, nếu không anh qua đây chơi đi?

Tô Mộc tùy ý nói.

- Thật hay giả? Cậu muốn mời tôi? Nghe nói tiểu tử cậu hiện giờ lên chức, trở thành cán bộ cấp xử rồi. Đây là chuyện tốt, còn chưa uống rượu chúc mừng cậu, cậu đừng hòng chạy trốn, rượu này nhất định phải uống. Như vậy, tôi thu xếp rồi lập tức qua đó tìm cậu.

Lý Nhạc Thiên cười nói.

- Được! Tới đây đi, lần này tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.

Tô Mộc nói.

Lý Nhạc Thiên vẫn biết nặng nhẹ, nghe giọng nói của Tô Mộc cũng biết hắn thật sự có việc, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc:

- Huynh đệ, nói trước nghe xem, chuyện tốt hay là chuyện xấu?

- Chuyện tốt, bảo đảm anh một vốn bốn lời.

Tô Mộc cười nói.

- Được, vậy tôi sẽ lập tức lên đường!

Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.

- Vậy tôi chờ anh.

Tô Mộc nói.

- Yên tâm, tôi sẽ không tới một mình, làm thế nào cũng phải tìm mấy người bạn đi cùng. Được rồi, cứ như vậy đi, tôi an bài xong công chuyện của công ty sẽ lập tức đến.

Lý Nhạc Thiên nói.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Mộc chợt lóe rồi biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.