Tô Mộc cũng không đi xa, hắn đang đợi Nhâm Lập Quyên đem đồ tới cho hắn. Phải biết rằng trong ba lô mặc dù không có thứ gì quý giá, nhưng vẫn có một số tài liệu quan trọng, nếu những thứ này bị mất thì thật sự phiền toái. Nhắc tới cũng kỳ, nếu như tiểu tử Từ Hổ kia không tham tiền, thật sự có thể đủ bình tĩnh lật tìm trong trong túi hồ sơ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Mưa bên ngoài đã tạnh, trong không khí như toát ra mùi vị thanh tân sảng khoái. Lúc này là hơn mười một giờ khuya, lúc này ở thành phố Cổ Lan chính là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, nhưng bây giờ ở khu Cao Khai lại là một vùng tĩnh mịch, dõi mắt nhìn quanh, ngay cả đèn đường cũng không có bao nhiêu. Vì vậy mà có thể nhìn xuất hiện ở khu Cao Khai đang xảy ra chuyện gì. Hiện trạng như vậy thật làm cho người ta hết sức lo lắng.
- Tô Mộc, đây là ba lô của cậu, xem bên trong có thiếu thứ gì hay không?
Nhâm Lập Quyên tiến lên, đưa ba lô tới, thấp giọng nói:
- Tiền bên trong hình như không thiếu bao nhiêu.
- Vậy sao?
Tô Mộc tùy ý đổ ra, đồ nên có cũng đều ở đây, nhất là hai xấp tiền đặt tùy ý, giống như Nhâm Lập Quyên đã nói, khoảng hơn hai vạn, tính ra tương đối với số tiền của mình, hẳn là Mã Minh Sơn đã đào được số lượng từ trong miệng cảnh sát, nếu không sẽ không vừa khéo như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701101/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.