Tô Mộc lạnh lùng liếc mắt nhìn Du Quỳ còn rúc trong mền chưa chịu xuống giường, trong ánh mắt bắn ra vẻ lãnh khốc làm Du Quỳ run rẩy, thật sự đem tiếng hét nuốt ngược vào lòng.
- Huynh đệ, không nhìn ra anh cũng là người hỗn trên đường. Việc hôm nay tôi chịu thua, một mình tôi gánh vác, buông tha huynh đệ của tôi, buông tha Du Quỳ, chỉ cần anh muốn làm gì tùy anh xử trí!
Hạ Đào nâng đầu nhìn chằm chằm Tô Mộc nói.
- Còn biết nghĩa khí đâu!
Tô Mộc cười lạnh nói.
- Người nào làm người đó chịu, việc này từ đầu tới đuôi đều do tôi trù hoạch, tôi nguyện ý gánh vác bất cứ trách nhiệm nào.
Hạ Đào nói.
- Không!
Du Quỳ vừa nghe liền nhảy ra khỏi mền, nhìn chằm chằm Tô Mộc, trên mặt vẫn mang theo vẻ thẹn thùng, nhưng lúc này nàng cũng không quan tâm.
- Việc này còn có phần của tôi, tôi là người tham dự, anh muốn thế nào thì cứ nói.
- Đào ca, chúng ta đi ra hỗn nên nói nghĩa khí, không thể để một mình anh gánh trách nhiệm!
- Đúng vậy, Đào ca, chỉ là tiên nhân khiêu mà thôi không phải sao? Có gì lớn chứ? Tiểu tử, mày rốt cục muốn thế nào?
- Nếu thật chọc chúng ta nóng nảy, tiểu tử đừng nghĩ rời khỏi Cổ Lan thị.
Bốn lưu manh kiệt ngạo bất tuần ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Mộc, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ. Làm tùy tùng của Hạ Đào, bốn người cũng như hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701089/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.