Mặt trời mọc hướng đông lặn hướng tây, mỗi ngày chúng ta đều đang lớn dần, từ một nhi đồng trở thành một thiếu niên tràn ngập khí tức thanh xuân, sau đó biến thành thanh niên, cuối cùng lại thành trung niên. Có rất ít người sẽ nghĩ, mỗi ngày chúng ta lớn lên, cha mẹ mỗi ngày sẽ dần dần già đi. Tính mạng của họ trải qua năm tháng tẩy lễ, mỗi ngày càng tiến dần đến lúc hoàng hôn.
Tô Mộc nhìn khuôn mặt già nua của cha mẹ, cảm xúc trong lòng nói không thành lời, loại cảm giác này làm cho hắn thật muốn phá tan, nhưng lại không thể không yên lặng dằn nén xuống.
- Sao hiện tại lại có rảnh vậy? Công tác không vội sao?
Tô Lão Thực ngồi xuống bàn hỏi.
- Cha, con không còn công tác trong huyện, sắp tới sẽ bị dời ra ngoài, sẽ đi Cổ Lan thị.
Tô Mộc nói xong châm điếu thuốc cho cha mình, hai cha con ngồi bên cạnh bàn hút thuốc tán gẫu.
- Dời ra ngoài? Vì sao? Có phải con phạm sai lầm trong công tác không?
Tô Lão Thực hỏi.
- Không có, cha, cha suy nghĩ nhiều, lần này điều động là vì công tác cần thiết mà thôi.
Tô Mộc cũng không giải thích nhiều lời.
- Vậy lần này ở nhà được vài ngày?
Tô Lão Thực rít thuốc hỏi.
- Lần này có mười lăm ngày nghỉ, con muốn ở nhà vài ngày, sau đó tới tỉnh thành một chuyến, cuối cùng mới đi Cổ Lan thị trình diện.
Tô Mộc nói.
- Tốt, nếu đã như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701078/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.