Cuộc đời con người phải nhận rõ thực tế, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lời này đối với Lưu Đăng Khoa mà nói, chính là lời lẽ chí lý. Nếu như không phải bởi vì nhận rõ thực tế, bây giờ có lẽ hắn đã không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, phải biết rằng ở bên ngoài đang có mười mấy người chờ báo cáo công việc. Mình có thể đi vào, tuyệt đối không phải bởi vì dáng vẻ đẹp mắt, mà bởi vì hắn chủ động đi nương nhờ.
Chỉ có xếp hàng chính xác, mới có thể thu hoạch trái cây thắng lợi.
- Tô huyện trưởng, ngài yên tâm, công việc của cục giáo dục huyện chúng tôi tuyệt đối sẽ không loạn, hơn nữa tôi đã cặn kẽ biên tập công việc mấy năm qua, toàn bộ đều ở đây. Trong đó chuyện có liên quan đến vấn đề đi học của con cái công nhân là trọng điểm, Tô huyện trưởng, tôi cho là huyện chúng ta nên miễn trừ phí dự thính của bọn trẻ, còn cả những phí dụng linh tinh, cũng nên huỷ bỏ. Ngoài ra tôi đề nghị, ở huyện chúng ta, nhất là khu vực gần Hắc Sơn trấn, dựng lên một trường học cho con cái của công nhân.
Trường học này có thể phân loại hai phương diện, thứ nhất chính là giải quyết vấn đề đi học của con cái của công nhân, chỉ cần là con cái của công nhân đều có thể đến đây học; thứ hai tôi nghĩ có thể suy nghĩ xây dựng một chương trình học cho công nhân, để cho công nhân cũng có thể đến đây học, nói đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700993/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.