Lâm Phương ngồi ở đó chậm rãi nói, mỗi câu nói ra đều không rơi vào trọng điểm, về phần những gì mấy chữ xây dựng giáo dục văn hóa, tức thì bị nàng ném đến tận chín tầng mây. Hiện tại nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là khóc than. Lãnh đạo còn lại của cục giáo dục, ngồi bên cạnh, nghe Lâm Phương khóc than, nhưng không có ai đứng ra phản đối, thậm chí có người còn muốn cổ vũ.
Phải biết rằng hiện tại khóc than, ý nghĩa Tô Mộc đã động đến ngân khố của bọn họ. Làm như vậy chính là lợi ích của bọn họ sẽ không bị tổn hại, sau này, sai bù lại là rất hậu đãi. Nếu thật sự để cho bọn họ gặp phải một cục trưởng không phải Lâm Phương như vậy, đi lên lấy lòng Tô Mộc, sợ rằng cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ không sống khá giả, đều phải nắm chặt dây lưng quần mà sống.
Cho nên tất cả bọn họ đều lựa chọn sống chết mặc bây.
- Tô huyện trưởng, tôi chính là muốn nói như vậy.
Lâm Phương nói.
- Lâm cục trưởng, cô nói nhiều như vậy, là muốn biểu đạt, sở giáo dục huyện không có tiền?
Tô Mộc trực tiếp hỏi.
- Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật.
Lâm Phương gật đầu nói, lộ ra vẻ mặt không thể làm gì.
Ánh mắt Tô Mộc quét qua Lâm Phương, quét qua những người còn lại, cuối cùng rơi xuống mặt Lưu Đăng Khoa.
- Lưu cục trưởng, nếu như tôi nhớ không lầm, tài chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700965/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.