Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết!
Ồn ào, ồn ào đến mức làm cho người ta chán ghét!
Vừa yên tĩnh vừa ồn ào, trong hội trường tạo thành hai mảng đối lập vô cùng rõ ràng. Chuyện này chẳng những là tất cả nhà báo, ngay cả Triệu Thụy An cũng không khỏi sửng sờ. Hắn biết Lương Thiên là một tên chó điên, nhưng cũng không ngờ hắn lại chó điên đến thế này, lại làm ra cử động như vậy, chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy, sẽ thật sự mang đến tai hoạ ngập đầu cho Lương Trung Hòa hay sao? Đây quả thực là tự chui đầu vào rọ!
Cả người Triệu Thụy An cũng phát run, hiện tại hắn thật sự không muốn nhìn thấy Lương Thiên, hắn sợ rằng nếu còn lưu lại chỗ này thêm một lát nữa, từ trong miệng Lương Thiên còn có thể phun ra nhiều thứ khó nghe hơn làm người ta hứng thú.
- Còn đứng đó làm gì, còn không nhanh đuổi hắn đi!
Triệu Thụy An lạnh giọn nói.
- Đuổi? Ai dám đuổi ta?
Lương Thiên tức giận nói.
- Đuổi? Tại sao phải đuổi? Hắn là kẻ đứng phía sau vu tội Tô Mộc Huyện trưởng, các ngươi không bắt lại thẩm vấn, lại muốn đuổi đi, tại sao?
- Quá kiêu ngạo rồi, lại dám đập cameras của nhà báo, đây là đang chà đạp tự do tin tức.
- Ai đồng ý đuổi hắn đi! Tôi muốn đưa chuyện này ra ánh sáng!
Lương Thiên không muốn bị đuổi đi, như vậy hắn sẽ mất hết mặt mũi, nhưng bây giờ hắn có chút đánh mất lý trí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700945/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.