Hội sở Đế Hào thành phố Thịnh Kinh, phòng cao nhất.
Là phòng cao nhất Đế Hào, nơi này bây giờ được hoàn toàn phong bế, nếu không có Đỗ Phẩm Thượng..., bất luận kẻ nào cũng không được nhích tới gần nửa bước.
- Đỗ Phẩm Thượng, anh nói Tô chủ tịch lần này thật sự có thể ứng phó không?
Khương Ninh có chút lo lắng hỏi.
- Khương Ninh, người nào nên lo lắng chứ cô làm sao cũng lo lắng? Người của đài truyền hình tỉnh không phải cô phái đi, vì Tô chủ tịch của cô, thậm chí ngay cả người như Tô Tẩm cô cũng mời được, làm sao, chẳng lẽ cô lại sợ, Tô Tẩm ra mặt có làm được chuyện gì không?
Đỗ Phẩm Thượng cười hỏi.
- Anh còn cười tôi, còn có tâm tư cười tôi!
Khương Ninh chu mỏ nói.
- Tôi nói này Khương đại tiểu thư, cô cũng đừng chu môi nữa, thay vì ở chỗ này suy đoán lung tung, chi bằng làm cho xong chuyện trong tay đi. Tôi nói mấy người các cậu, mỗi người chịu trách nhiệm một chiếc máy tính, chủ quản một khu vực, không có vấn đề chứ?
Đỗ Phẩm Thượng hỏi.
- Chúng tôi làm việc cậu cứ yên tâm!
Lưu Kiên cười nói.
- Đúng đấy, chơi cái khác tôi không chơi được, nếu nói đến kỹ thuật Máy tính, hắc hắc, tôi thật sự không tin, có mấy người có thể chơi lại tôi.
Trên mặt Bao Hùng Phi lộ ra một loại nụ cười tự tin.
Ngàn vạn đừng tưởng rằng Bao Hùng Phi đang khoác lác, đó là bởi vì ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700924/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.