Chương trước
Chương sau
Lý Kiều là ai, đây chính là phó bí thư chuyên trách khối đảng, là lãnh đạo xếp thứ ba ở huyện Hình Đường. Trong danh sách quan chức của huyện Hình Đường, không thua kém Nhiếp Việt và Triệu Thụy An, là nhân vật thực quyền danh xứng với thực. Có thân phận như vậy, có lẽ sẽ vì cường thế của hai nhân vật đứng đầu mà khiến cho quyền thế có hạn chế. Nhưng Lý Kiều không như vậy, bởi vì khi hắn mới tới, liền cùng Nhiếp Việt liên thủ đối phó Triệu Thụy An, thực sự đạt được một nhóm thực quyền.

Duới tình huống như thế, Lý Kiều đã đứng vững gót chân ở huyện Hình Đường, có một nhóm người!

Chớ nói chi là Lý Kiều hiện tại, bởi vì Lý Hưng Hoa rời đi, đã sớm một lần nữa đứng trong đội ngũ, gia nhập vào phe phái của bí thư thị ủy Trương Ngâm Tuyên. Vì vậy bên trong sự vụ lớn nhỏ ở huyện Hình Đường, quyền nói chuyện của Lý Kiều thật sự là càng ngày càng nặng.

Thái độ của Lý Kiều sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả xử lý cuối cùng của sự kiện dư luận lần này!

- Sự kiện dư luận lần này đích xác là ảnh hưởng ác liệt, trong ba ngày liên tiếp huyện Hình Đường chúng ta cũng không đưa ra cách xử lý, ngay cả Trương bí thư cũng có chút bất mãn.

Lý Kiều bình thản nói ra những lời này, thoáng cái liền giống như một quả bom, nổ vang trong phòng họp.

Chỗ dựa sau lưng của Triệu Thụy An chính là Ôn Bằng, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Nhưng vẫn có rất nhiều người không biết, Lý Kiều đã cùng một trận tuyến với bí thư thị ủy Trương Ngâm Tuyên. Khó trách Lý Kiều gần đây không sợ hãi như vậy, thì ra là ở chỗ này.

Nhiếp Việt ngồi yên lặng, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu hiện nào.

Chẳng qua người quen thuộc với Nhiếp Việt đều biết, hiện tại Nhiếp Việt đang tức giận.

Trước kia hội nghị thường ủy huyện ủy, trên căn bản chính là nhất gia chi ngôn của Nhiếp Việt, mỗi câu nói ra đều phải nhận được thi hành hữu hiệu nhất. Hiện tại thì sao? Mỗi câu nói ra đều dẫn tới bạo động như vậy. Chưa nói đến hôm nay mình mở hội nghị, thoáng cái đã nhô ra hai thường ủy thị ủy.

Trương Ngâm Tuyên và Ôn Bằng cũng có ý kiến rồi? Có ý kiến tại sao không nói với mình, lại nói với Triệu Thụy An và Lý Kiều, chẳng lẽ ở trong mắt bọn họ, phân lượng của hai người kia nặng hơn Nhiếp Việt này sao?

Đây không phải là uy hiếp thì là cái gì?

Trương Ngâm Tuyên!

Trong đầu Tô Mộc hiện ra một lộ tuyến rất rõ ràng. Xem ra chuyện này thật sự đã xuất hiện biến hóa. Những người trước kia đi theo Lý Hưng Hoa, cũng một lần nữa bắt đầu lựa chọn đội ngũ. Lý Kiều vừa ra tín hiệu, hắn lựa chọn Trương Ngâm Tuyên, như vậy quan hệ thân thiết trước kia giữa hắn và Nhiếp Việt coi như hoàn toàn tan rã, bởi vì người cuối cùng Nhiếp Việt lựa chọn là thị trưởng Tần Mông.

Thật ra thì chuyện như vậy đã sớm ở trong dự liệu của Tô Mộc, Lý Hưng Hoa nghỉ việc, hắn đã thông qua Đường Minh Hán phát ra ý tứ muốn nói chuyện với Lý Hưng Hoa, nhưng cho đến hiện tại, Lý Hưng Hoa cũng không toát ra bất kỳ ý tứ để ý tới. Có lẽ là bởi vì Lý Hưng Hoa có việc, nhưng Tô Mộc nghĩ, gọi một cú điện thoại cũng không có gì khó khăn? Vì vậy trong lòng Tô Mộc thực sự lo lắng.

Nhưng cuối cùng chuyện lại không tính là quá không hợp thói thường!

Tần Mông là lực lượng của đoàn hệ, có thể ngồi lâu như vậy ở ghế bí thư đoàn ủy tỉnh, thủ đoạn và quyết đoán cũng rất mạnh. Trong mấy ngày hôm nay, hắn cũng đã thông qua các loại biện pháp, nhanh chóng thu gom thế lực trước kia của Lý Hưng Hoa về một nhóm. Nói tóm lại, trong chuyện thu phục người của Lý Hưng Hoa, Tần Mông và Trương Ngâm Tuyên là bên tám lạng người nửa cân.

Nhưng Lý Kiều rốt cuộc muốn nói điều gì? Chẳng lẽ Lý Kiều cũng muốn mượn cơ hội này bắt mình sao? Nếu thật sự như vậy, cục diện của huyện Hình Đường, chỉ sợ cũng sẽ tiến vào thế chân vạc.

Lý Kiều có vẻ rất hài lòng khi nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người lúc nghe được tin tức mình cố ý lộ ra. Mỉm cười nói:

- Tôi chính là muốn nói, là người trong cuộc trong sự kiện dư luận lần này, nếu Tô Mộc Huyện trưởng cũng ở đây, chúng ta không ngại nghe hắn nói xem thế nào.

Ba phải, ai cũng không giúp!

Lý Kiều vừa nói ra lời này, Tô Mộc liền đoán được mục đích của hắn. Nếu Lý Kiều thật sự muốn khiêu khích Nhiếp Việt, tuyệt đối sẽ không chọn lựa phương thức như thế. Làm như vậy rõ ràng là muốn lựa chọn một điểm thăng bằng giữa Nhiếp Việt và Triệu Thụy An.

Gừng càng già càng cay!

Bởi vậy, Lý Kiều sẽ xem như thuận lợi mọi bề, muốn thế nào là có thể như thế. Chẳng qua hiện giờ đề tài thảo luận có phải có chút trật đường ray hay không? Không sai, sự kiện dư luận là nhằm vào Tô Mộc này, nhưng thảo luận vừa rồi chính là trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy Lương Trung Hòa có làm việc thất trách hay không. Nếu muốn dễ dàng chuyển dời đề tài đến trên người ta, từ đó buông tha chất vấn đối với Lương Trung Hòa, vậy các ngươi tính sai rồi.

- Nếu như vậy, Tô phó Huyện trưởng, cậu nói vài lời đi.

Nhiếp Việt bình thản nói.

- Vâng!

Tô Mộc từ chỗ ngồi đứng lên, sau khi nhìn quét qua toàn trường, vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh, không vì cãi vả vừa rồi mà tâm tình ba động.

- Trong huyện phát sinh sự kiện dư luận như vậy, tôi cũng không ở trong huyện, mà có chuyện ra ngoài, vì vậy tôi đã xin nghỉ phép, nếu chư vị không tin..., có thể đến văn phòng huyện ủy và văn phòng chính quyền huyện hỏi thăm. Nói như vậy là muốn nói với chư vị, tôi hoàn toàn không có ý tứ trốn tránh trách nhiệm, xác thực là bởi vì lúc ấy tôi không ở trong huyện, cho nên không đứng ra.

Tô Mộc tỉnh táo nói.

- Làm ơn! Không ở trong huyện thì thế nào? Bây giờ nói những thứ này còn ý nghĩa sao? Ngươi gây ra chuyện lớn như vậy, nếu còn muốn tiếp tục làm..., vậy thật sự có chút vô lý!

Trong lòng Trương Giải Phóng khinh thường nói.

- Tô phó Huyện trưởng đích xác có xin nghỉ phép, huyện ủy có lập hồ sơ.

Trịnh Tuyết Mai nói.

Chuyện này thật ra cũng không có người nào quan tâm, xin nghỉ phép hay không có quan hệ sao? Ngươi xin nghỉ phép thì sao, không xin thì thế nào? Lẽ nào có thể vì chuyện nhỏ như vậy, mà níu lấy không tha sao?

- Nói thật, thật ra ngày đầu tiên khi tôi biết sự kiện dư luận này, liền cảm thấy có chút buồn cười. Thậm chí có người lấy chuyện của bệnh viện Đông Giao ra nói chuyện, như vậy là thế nào? Khiêu khích quyết nghị của hội nghị thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường sao? Chính bởi vì nghĩ như vậy, cho nên tôi hoàn toàn không để ý đến chuyện này. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ chính là sự kiện bẻ cong sự thật này lại được « Nhật báo Hình Đường » đăng lại toàn bộ, đây mới là điều khiến cho tôi chân chính khiếp sợ.

- Ba sự kiện kia chỉ cần là người ở Hình Đường có lẽ đều hiểu rõ, Tô Mộc tôi cũng không có chỗ nào đuối lý. Vừa rồi Triệu huyện trưởng nói bởi vì chuyện như vậy nên kêu tôi tạm thời nghỉ phép. Thái độ của tôi là, tôi tuyệt đối sẽ không nghỉ phép, bởi vì tôi là một đảng viên, nếu dưới tình huống không thẹn với lương tâm, cũng phải thừa nhận đãi ngộ không công bằng, thử hỏi trong thiên hạ còn ai dám làm việc nữa?

- Bất kể là « Nhật báo Hoa Lâm » hay là « Nhật báo Hình Đường » hoặc là những bài viết lưu hành trên mạng, đều không đơn thuần là nói xấu nhân cách của tôi, mà là khiêu khích nghiêm trọng với thường ủy hội huyện ủy huyện Hình Đường. Cho nên vì danh dự cá nhân, vì duy trì quyền uy của huyện Hình Đường chúng ta, để cho tất cả mọi người biết rõ đây là chuyện gì, tôi đã tuyên bố ra bên ngoài, vào một giờ ba mươi phút chiều, sẽ tiến hành buổi công bố truyền thông ở nhà khách huyện.

- Đến lúc đó tôi đưa ra câu ra câu trả lời cho tất cả vấn đề, tôi nghĩ sự kiện dư luận ác liệt lần này ồn ào suốt ba ngày, cũng đến lúc nên hạ màn rồi. Đợi sau khi vấn đề được giải thích rõ ràng, là trách nhiệm của ai tôi cũng sẽ truy xét đến cùng! Tôi nói xong rồi, về phần trong lòng chư vị lãnh đạo đang ngồi nghĩ như thế nào, xin đưa ra quyết định.

Tô Mộc đứng vững như vậy, không có bất kỳ ý tứ lùi bước, nhìn tất cả ánh mắt phóng đến, chậm rãi nói, lời nói không giận mà uy, khiến cho tất cả mọi người đều biết thái độ của hắn.

Tô Mộc tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!

Tô Mộc tuyệt đối sẽ đòi lại công đạo!

Lời nói có khí phách, thái độ quật cường, gương mặt bất khuất, Tô Mộc đứng trước mặt mười một vị thường ủy huyện ủy, khiến cho tất cả mọi người cảm giác được loại tức giận hiện tại hắn đang che giấu.

Một người cần cù chăm chỉ công việc, chẳng những không nhận được phần thưởng, ngược lại còn gặp phải nói xấu như vậy, nếu đổi thành người nào khác, thử hỏi họ có thể nhẫn nhịn được không?

Tô Mộc còn có thể giữ vững tâm tình, đã coi như không tệ rồi!

Chỉ là lời nói vừa rồi của Tô Mộc có ý gì, hắn muốn mở buổi công bố truyền thông? Làm sao trước đó không thông báo? Quyết định nhất thời hay sao? Không thể nào, nếu thật sự là quyết định nhất thời, làm sao Tô Mộc có thể có lòng tin như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ có truyền thông đến tham dự?

Phải biết rằng buổi công bố như vậy, nếu như người đến chỉ có đài truyền hình huyện Hình Đường, vậy Tô Mộc có làm buổi công bố hay không cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

- Tô phó Huyện trưởng, cậu nói là sự thật? Cậu muốn mở buổi công bố truyền thông?

Bí thư ban Kỷ Luật Thanh tra huyện Lâm Trung Hòa hỏi.

- Đúng vậy!

Tô Mộc trầm giọng nói:

- Chuyện này tôi đã an bài xong, trước đó không báo cho các vị, thật sự là xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ các vị lãnh đạo cũng sẽ không phản đối, dù sao cũng phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này, mở buổi công bố truyền thông là cách hữu hiệu nhất. Chỉ cần nói rõ vấn đề, tin tưởng phong ba do sự kiện dư luận lần này tạo thành sẽ đi qua rất nhanh.

- Quả thực là hồ đồ!

Triệu Thụy An thật không ngờ Tô Mộc lại chơi ra một chiêu như vậy, mở buổi công bố truyền thông? Nếu hắn thật sự làm như vậy, sợ rằng chuyện này sẽ xuất hiện chuyển cơ. Ngoài cái này ra, hắn tức giận nhất là, cho đến hiện tại mình cũng không nghe được bất cứ tin tức gì liên quan đến buổi công bố. Điều này nói rõ cái gì, nói rõ chủ nhiệm văn phòng huyện Mễ Thừa làm việc thật sự kém cỏi, ngay cả tin tức tối thiểu cũng không nhận được.

- Tô phó Huyện trưởng, cậu có biết đây là hành động gì qua? Chưa trải qua quyết nghị của thường ủy huyện ủy, cậu lại dám tự tiện tiến hành buổi công bố truyền thông, đây là hành động vô tổ chức vô kỷ luật! Cậu có biết hay không, nếu trong buổi công bố truyền thông cậu giải thích không rõ ràng những chuyện này, sẽ có hậu quả như thế nào không! Hậu quả này sẽ khiến cho huyện ủy chính quyền huyện rơi vào cục diện bị động? Cậu cho rằng cậu có thể gánh chịu nổi trách nhiệm này sao?

- Triệu Huyện trưởng, tôi kiên trì cách làm của tôi, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, tôi tin tưởng vào bản thân, vậy xin các vị lãnh đạo tin tưởng tôi có thể xử lý tốt chuyện này.

Tô Mộc trấn định nói.

Chuyện liên quan đến tiền đồ danh dự, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không thối lui, nửa bước cũng không được.

Cuộc họp thường ủy huyện ủy vốn đã tràn ngập khói thuốc súng, lúc này không khí càng thêm khẩn trương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.