- Thứ gì khiến Tô Mộc bọc kỹ lưỡng thế này?
Sau khi Địch Lâm đưa mắt nhìn theo Tô Mộc tiến vào phi trường, liền ngồi vào bên trong xe tìm kiếm túi hàng kia, nói không hiếu kỳ đó là giả dối, hắn cũng rất muốn nhìn xem, Tô Mộc rốt cuộc sẽ cho hắn lễ vật gì. Trong nháy mắt hắn mới vừa xé mở túi bọc, vẻ không để ý trên mặt lập tức biến mất, cả người giống như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn thứ đặt trong hộp. Địch Lâm dùng sức chà xát mặt, sau khi xác định không nhìn nhầm, nhịp tim đập nhất thời gia tốc.
- Là một chiếc thuyền mô hình!
Phải biết rằng chiếc thuyền mô hình này không phải mô hình bình thường, mà là phỏng theo hàng thật làm theo. Dựa theo tỷ lệ thu nhỏ lại, nói không khoa trương, tài liệu và tỷ lệ của chiếc thuyền mô hình này chính là một chiếc thuyền mini thu nhỏ.
Địch Lâm đã từng thấy qua chiếc thuyền mẫu như vậy, cũng mơ ước có một chiếc, nhưng bởi vì giá tiền của thứ này không rẻ, cho nên hắn mới không mua được. Không ngờ, Tô Mộc lại tặng cho hắn lễ vật này?
Điều mấu chốt hơn là, làm sao Tô Mộc biết mình thích thứ này? Cha nói cho Tô Mộc hay sao? Không thể nào, Địch Vạn Tùng còn chưa đến mức nói cho Tô Mộc điều này, hơn nữa hai người cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt?
Tô Mộc, phần lễ vật này của anh, thật sự là khiến tôi yêu thích không buông tay, không có biện pháp cự tuyệt!
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700841/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.