- Mời về ? Tôi về sao được. Nếu hôm nay tôi không gặp được Tô chủ tịch, tôi tuyệt đối không đi. Đỗ thư ký, chúng ta đều là người văn minh, đừng động thủ thì tốt nhất đừng làm, nếu để cho tôi phải xông vào, anh cũng biết, dù sao tôi không còn gì để sợ.
- Hiện tại tôi cũng đã không có gì, nếu không lấy được tiền, tôi trở về phải bị chửi chết. Thay vì bị nhiều người mắng chết, tôi chẳng thà ở lại chỗ này, tôi cũng không tin anh có thể làm gì được tôi ?
Hiện tại Diêm Xuân đã hoàn toàn xé toang mặt nạ, cứ ngang nhiên khiêu khích, hiển nhiên như một tên vô lại. Hôm nay hắn nhất định phải nhìn thấy Tô Mộc, đây là nhiệm vụ Triệu Thụy An cấp cho hắn. Nếu không gặp được Tô Mộc, không biện pháp đem lý do đã thương lượng sẵn bày lên mặt bàn, sau khi hắn trở về cũng sẽ bị Triệu Thụy An thu thập.
Giữa Triệu Thụy An cùng Tô Mộc, ai lớn ai nhỏ hắn vẫn phân biệt được rõ ràng. Hắn cũng biết Triệu Thụy An còn thật nhiều thủ đoạn, nếu không muốn chết, chỉ phải nghe theo lời của hắn.
- Ông!
Đỗ Liêm thật sự chưa bao giờ gặp phải người như Diêm Xuân, biết rõ nơi này là văn phòng phó chủ tịch huyện, lại làm như trong nhà máy của mình, quả thật là khiêu khích trắng trợn.
- Nếu ông còn không đi, có tin tôi lập tức cho người mang ông đi!
Đỗ Liêm lạnh lùng nói.
- Ai u, tôi thật sự không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700742/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.