Ngưu Giá Cường cũng vậy, hai công an giao thông ỷ thế hiếp người cũng thế, với thân phận hiện tại của Tô Mộc không hề để trong lòng chút nào. Bây giờ hắn chỉ có một ý nghĩ trong đầu, nhanh chóng đi vào bệnh viện, nhìn xem nha đầu Đường Kha như thế nào.
- Chú Từ, chúng ta đi như vậy, lưu lại một mình chú kia ở nơi này, không có chuyện gì sao ?
Cẩu Đản ngẩng đầu hỏi.
- Không có việc gì!
Từ Viêm cười nói:
- Chú cũng đã sắp xếp xong xuôi, vừa rồi những người khi dễ mấy đứa không ai thoát khỏi.
- Đã biết Chú Từ lợi hại!
Cẩu Đản hô.
Đúng vậy, chú lợi hại, nhưng thật sự nói lợi hại chú còn kém vị đi phía trước thật xa, vị Chú Tô của mấy đứa hiện tại đang đứng bên cạnh núi lửa sắp bùng nổ. Đợi lát nữa mấy đứa sẽ biết, cái gì mới gọi là lợi hại! Trong lòng Từ Viêm nhủ thầm.
Bệnh viện Đông Giao huyện Hình Đường.
Bệnh viện này nhìn qua cũng không kém, là bệnh viện cấp hai, bình thường dân chúng trong huyện có bệnh gì cần nằm viện phẫu thuật, đều lựa chọn tới nơi này. Trước kia bệnh viện này cũng không tệ lắm, nhưng ai biết hai năm qua thay đổi lãnh đạo, càng ngày càng không hợp đạo làm người. Giống như trong bệnh viện chỉ cần mở miệng, là có thể trở thành máy in tiền.
Ở trong bệnh viện như vậy, ngay trong đại sảnh đợi khám bệnh, suốt mấy ngày nay đều trình diện một vở kịch tương tự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700715/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.