Người đến là xưởng trưởngxưởng xi măng Hoàng Vân, Diêm Xuân. Một nam nhân mập như heo, đống thành phốt mỡ làm quần áo chật căng, mặt dữ tợn, bước chân nặng nề. Đặc biệtđôi mắt hí như con chuột bắn ra tia sáng, làm người ta nghĩ ngay đếnthương nhân vô tình cắt cổ không thấy máu.
Tô Mộc ngồi yên trên ghế, lạnh lùng hỏi:
- Anh là ai ?
Không phải Tô Mộc cố ý tự cao tự đại, thật sự là vì hắn không chút hảocảm với xưởng trưởng Diêm Xuân. Xưởng xi măng tốt đẹp bị Diêm Xuân phátanh bành, đổi thành ai được phân công quản lý cũng không có tâm tìnhtốt được. Ngươi phá hoại nhà máy, còn chính mình thì ăn mập như heo.Nhìn đồng hồ trên tay Diêm Xuân xem, giá cỡ mấy chục vạn.
Đối với Tô Mộc thì loại lãnh đạo này không đáng được tôn trọng.
Diêm Xuân chạy lên, cười nịnh:
- Tô chủ tịch, xin chào, xin tự giới thiệu, tôi tên Diêm Xuân, là xưởng trưởng xưởng xi măng Hoàng Vân khu khai phá chúng ta.
Tô Mộc lạnh nhạt hỏi:
- Diêm xưởng trưởng có chuyện gì không ?
Diêm Xuân nhìn Tô Mộc, làm vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Tô chủ tịch, ta đến xin cứu mạng. Bây giờ Tô chủ tịch được phân côngquản lý khu khai phá, xin hãy cứu xưởng xi măng Hoàng Vân chúng tôi. Nói sao thì chúng tôi là xí nghiệp nhà nước, Tô chủ tịch không thể bỏ mặcchúng tôi được.
- Đã lâu nhà máy chúng tôi không phát tiền lương, công nhân đang làm ầm ĩ bên trong. Bây giờ Tô chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700691/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.