Triệu Thụy An đã đoán trước tình hình sẽ như vậy, gã chỉ ngồi im nghe. Triệu Thụy An là nhà cầm quyền số một trong phòng họp này, gã đủ tư cách xem cuộc chiến. Chiến trường không mùi thuốc súng này thể hiện ưu điểm địa vị tuyệt đối của Triệu Thụy An, gã đã ném hỏa mù, ai mắc câu ai bỏ đi, ai đứng về phía gã nhìn qua là thấy.
Nói thật lòng thì Triệu Thụy An không dám làm khó Tô Mộc quá đáng, không phải gã nhớ chút tình cảm mà vì bộ tổ chức tỉnh ủy xuống lệnh điều Tô Mộc, cho Triệu Thụy An một trăm lá gan cũng không dám múa cái gì. Nếu sắp xếp công việc cho Tô Mộc như với Hoàng Linh thì Triệu Thụy An sẽ bị chụp mũ tội trong mắt không có tổ chức.
Nhưng Triệu Thụy An cũng không chịu để Tô Mộc dễ dàng lấy đi chức vụ, gã muốn xem cảnh trước mắt.
Trong không khí đối chọi sắp thành cãi lộn thì Lương Xương Quý gõ bàn, nhìn quét toàn trường.
- Tôi nói hai câu!
Lương Xương Quý trầm giọng nói:
- Chủ tịch huyện phân công hợp tình hợp lý, các người đừng gây gổ nữa, hãy hỏi ý kiến của Tô chủ tịch xem.
Tô Mộc từ đầu đến cuối không nói chuyện, hắn mở miệng nói:
- Tôi kiên quyết làm theo tổ chức sắp xếp.
Tô Mộc mỉm cười ung dung làm người ta khó nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn.
- Nếu vậy . . .
Lương Xương Quý nghiêng người nhìn Triệu Thụy An:
- Chủ tịch huyện, hay giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700686/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.