Đơn giản, rõ ràng, thẳng thắn.
Tô Mộc không có ý giấu diếm, thấy nhìn thẳng Lý Nhạc Dân, nhấn mạnh từng chữ. Quan hệ với Từ Trung Nguyên dù Tô Mộc muốn giấu cũng không được, vậy chẳng bằng trực tiếp nói ra. Tô Mộc không nói thì Lý Nhạc Dân cũng sẽ biết qua con đường khác.
Lý Nhạc Dân nhìn Tô Mộc chăm chú:
- Tô Mộc, em phải chăm sóc Từ lão thật tốt, có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho anh.
Lý Nhạc Dân trầm giọng nói:
- Nhớ kỹ, dù phải hy sinh mạng sống cũng không được để Từ lão bị gì.
Tô Mộc cam đoan:
- Em hiểu.
Lý Nhạc Dân không nói gì thêm, ngồi vào xe, rất nhanh rời đi.
Xe chạy thật xa, Lý Nhạc Dân móc di động ra bấm dãy số quen thuộc:
- Gia gia, cháu mới ở chỗ Từ lão ra, có chuyện muốn nói với gia gia là . . .
Nghỉ trưa một lúc sau Từ Trung Nguyên yêu cầu đi tiếp. Nếu là trước kia Từ Trung Nguyên sẽ không gấp gáp như vậy, nghỉ ngơi đến bốn, năm giờ chiều mới đi. Người đã già, chuyện nên cẩn trọng thì phải cẩn thận. Nhưng bây giờ tình huống gấp gáp, không nói cơ thể Từ Trung Nguyên bị bệnh, lão cách Lạc Hà câu rất gần, nỗi nhớ nhung nóng ruột nóng gan thúc giục lão.
Đoàn xe lái đi tiếp.
Mọi chuyện giống như trong kế hoạch, không có sai lệch hay ngoài ý muốn gì. Đến hoàng hôn thì đoàn xe vào thành phố trấn huyện Hình Đường. Từ Trung Nguyên không đòi đi tiếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700636/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.