Giải quyết xong chuyện nghỉ phép, Tô Mộc nhìn sắc trời, sắp tới lúc nên ăn cơm chiều. Không ngờ chuyến đi phố đồ cổ kéo theo bao nhiêu biến động làm Tô Mộc không kịp ăn cơm trưa. Bây giờ Tô Mộc mới có rảnh suy nghĩ tại sao Từ Trung Nguyên xuất hiện ở phố đồ cổ ? Từ Trung Nguyên không thể nào rảnh rỗi quá bày hàng vỉa hèn bán chơi.
- Chờ lần sau gặp Từ lão mới biết đáp án được. Nhưng ta có nên nhận Từ lão làm gia gia nuôi không ? Thương gia gia cho ta câu hỏi hóc búa đây.
Suy nghĩ việc này làm Tô Mộc nhức đầu, không phải hắn không muốn nhận Từ Trung Nguyên mà tại sự việc đến quá đột ngột làm hắn không kịp trở tay.
Ring ring ring!!!
Tô Mộc đang suy nghĩ nên đi đâu ăn no nê thì điện thoại reo chuông.
- Anh Diêm!
Diêm Sùng hỏi:
- Tô Mộc, mới rồi ta bận chút chuyện nên để chế độ rung, không nghe điện thoại báo. Sao vậy, có chuyện gì không ?
Tô Mộc cười nói:
- Anh Diêm, em vốn muốn nhờ Anh Diêm xin phép giùm nhưng bây giờ không cần nữa.
- Cậu muốn xin nghỉ ? Được, anh biết rồi.
Diêm Sùng hơi ngạc nhiên nhưng gã hiểu chuyện không hỏi lý do.
- Tô Mộc, nhớ là quan hệ của chúng ta không tầm thường, có gì cần nhờ cứ nói.
- Anh Diêm yên tâm, em sẽ không khách sáo.
Tô Mộc và Diêm Sùng nói vài câu rồi cúp máy.
Két két két két két!
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700625/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.