Địch Vạn Tùng rống to hướng cửa phòng thẩm vấn:
- Lão thủ trưởng, đúng là người rồi! Thật sự là lão thủ trưởng! Lão thủ trưởng không bị gì thì tốt, nếu lão thủ trưởng có chuyện thì ta không biết nên làm sao.
Hạ Cương tiến lên trước:
- Lão Địch, mở cửa đi.
Địch Vạn Tùng chỉ vào Mã Phấn, quát:
- Đúng, đúng, ngươi, là ngươi, mở cửa ngay!
Mã Phấn không dám do dự, vội lấy chìa khóa chạy lên định mở cửa. Mã Phấn loay hoay nửa ngày, tay run cầm cập, đừng nói mở cửa, đút chìa vào lỗ khóa còn khó.
Địch Vạn Tùng giật chìa khóa tự mở cửa:
- Cút sang một bên!
Không đợi Từ Trung Nguyên đi ra Địch Vạn Tùng đã vội vàng chạy vào, thấy lão lành lặn đứng trước mặt mình thì gã cười toe.
- Lão thủ trưởng hù chết ta.
Hạ Cương bước tới kính lễ:
- Lão thủ trưởng, Hạ Cương xin báo danh.
Phương Thạc vào phòng thẩm vấn, khi thấy tình hình bên trong thì mắt hắn lóe tia sáng lạnh:
- Đội hình cảnh Thành phố Thịnh Kinh này giỏi lắm.
Một câu nói nhẹ hẫng làm Mã Phấn nhũn chân té ngay trước cửa.
Gây họa lớn rồi.
Hiện giờ Mã Phấn còn không biết tình huống trước mắt nghiêm trọng cỡ nào thì mắt gã đã mù. Có mấy người khiến một thiếu tướng gọi là lão thủ trưởng ? Mã Phấn biết lịch sử làm lính của Địch Vạn Tùng, đối chiếu thì biết thân phận của lão nhân này.
Lão nhân là Từ Trung Nguyên, chọc thủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700616/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.