Bệnh viện nhân dân số một Thành phố Thanh Lâm.
Tô Mộc yên lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tốt hơn lúc ra khỏi nhà khách Bạch Lộ nhiều, nhưng thân thể vẫn rất yếu ớt. Lý Nhạc Thiên, Diệp Tích, Trịnh Mục ngồi bên cạnh Tô Mộc.
Từ lúc Tô Mộc nằm trên giường bệnh thì cô luôn nắm chặt tay hắn. Thấy Tô Mộc chậm rãi mở mắt ra, dây thần kinh căng thẳng của Diệp Tích thả lỏng, khuôn mặt trắng nõn còn dấu nước mắt. Tô Mộc mở mắt ra.
Diệp Tích vội hỏi:
- Tô Mộc, thấy sao rồi? Có chỗ nào đau không?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Anh không sao.
Hiện giờ Tô Mộc không có vấn đề gì lớn, chẳng qua tinh thần bị hành hạ, tĩnh dưỡng một lúc là khỏe, nhưng nếu muộn một chút thì khó nói. Những thủ đoạn của ủy ban kỷ luật không phải ai cũng chịu nổi.
Lý Nhạc Thiên sốt ruột hỏi:
- Huynh đệ, cậu có sao không?
Trịnh Mục hỏi tiếp:
- Lão Tô, thấy sao rồi? Có cần gọi bác sĩ đến không?
- Được rồi, ta không yếu ớt như vậy.
Tô Mộc cảm nhận không khí quan tâm, cười nói:
- May mắn các người cũng không sao, nếu không ta sẽ rất áy náy.
Trịnh Mục bực tức nói:
- Ngươi không nói còn đỡ, nhắc đến là ta lại tức. Bà nội nó, chủ nhiệm gì đó ăn gan hùm mật gấu, định xử luôn chúng ta. Chờ xem, ta đã gọi điện thoại cho bố, việc này chưa xong đâu!
Từ nhỏ đến lớn Trịnh Mục chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700566/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.