Chạy vội chạy vàng, buổi tối mười hai giờ Tô Mộc đến Thành phố Thịnh Kinh. Tô Mộc tùy tiện chọn một tiệm ăn lấp đầy bụng, gửi tin nhắn cho Diệp Tích, sau đó cùng Đoạn Bằng thuê phòng nghỉ.
Trên đường đi quá gấp, nếu tối nay không nghỉ ngơi tốt, chiều mai Tô Mộc gặp mặt Diệp An Bang mà tinh thần mệt mỏi thì không hay. Để lại hình tượng không điềm tĩnh trong mắt lãnh đạo, sau này muốn được thăng chức sẽ khó khăn nhiều. Càng đừng nói lãnh đạo này là Diệp An Bang, nắm giữ quyền to tỉnh ủy tổ chức nhân sự.
Đinh đong!
Tô Mộc nằm xuống liền ngáy ngủ, hắn lười rửa mặt. Tô Mộc ngủ một giấc ngon lạnh, trời đã sáng hắn lười không dậy. Nhưng Tô Mộc làm biếng không có nghĩa là người ta cũng lười. Tiếng chuông cửa reo inh ỏi. Tô Mộc không định nhúc nhích, nhưng chuông cứ reo mãi, như thể nếu hắn không mở cửa là chuông sẽ reo hoài.
Tô Mộc lẩm bẩm:
- Chết tiệt, Đoạn Bằng, nếu là ngươi sẽ biết tay ta!
Tô Mộc kẹp cái gối lao tới cửa, cánh cửa mở ra, cái gối giơ cao. Khi Tô Mộc thấy khuôn mặt cười tươi như hoa đứng trước cửa thì vội buông gối xuống.
- Sao em đến đây?
- Sao em không thể đến?
Là Diệp Tích đến tìm.
Đêm qua nhận tin nhắc của Tô Mộc là Diệp Tích đã muốn đến, nhưng vì đã khuya nên cô không tới. Hôm sau trời chưa sáng hẳn Diệp Tích liền vội vàng tìm Tô Mộc.
Diệp Tích chớp mắt hỏi:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700517/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.