- Từ đồn trưởng, nghe được rồi đi? Chuyện như hôm nay chỉ sợ sau này vẫn sẽ phát sinh. Dù sao trấn Hắc Sơn phát triển rõ ràng như vậy, cảnh lực đồn công an có hạn cũng là tình huống thực tế, không cách nào chu đáo có thể lý giải. Nhưng các anh yên tâm, tôi chuẩn bị báo cáo với Nhiếp bí thư việc này, đến lúc đó tranh thủ cho các vị danh nghĩa một sở trị an thuộc cục công an huyện, như vậy có thể gia tăng thêm cảnh lực. Dù sao trấn Hắc Sơn vẫn còn cần dựa vào các vị tới giữ gìn.
Tô Mộc mỉm cười tung một quả bom.
Oanh!
Quả bom nổ thật vang, chẳng những hai người Trương An không ngờ, ngay cả chính Từ Viêm cũng không biết chuyện này. Phải biết rằng cha hắn là cục cục trưởng công an huyện, việc này lại không nghe nói qua.
- Đa tạ lãnh đạo ủng hộ, tôi cam đoan tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào phá hư trị an của trấn Hắc Sơn.
Từ Viêm vội vàng tỏ thái độ.
- Vậy là tốt rồi! Trương bí thư, Đổng bí thư, chúng ta trở về đi.
Tô Mộc cười nói.
- Đi!
Trương An, Đổng Hướng Thụy cùng Lâm Thần liếc mắt nhìn nhau, mọi người đều hiểu lời của Tô Mộc không phải chỉ tùy tiện nói ra. Nếu đã nói nhất định sẽ chấp hành. Nhưng đây là chuyện tốt, tối thiểu cũng thể hiện trấn Hắc Sơn sẽ bước lên một bậc thang mới.
Đương nhiên so sánh với việc đó, bọn họ càng để ý chính là thái độ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700483/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.