Địch Phương mở một công ty bất động sản, tài sản cũng không ít. Nếu không bà cũng không thể cung cấp chi phí cho Tôn Tân tiêu xài như vậy. Nói không một chút khoa trương, toàn bộ chi phí của Tôn gia đều do Địch Phương một tay lo liệu.
- Bà thật cho rằng có tiền là vạn năng sao?
Đáy lòng Tôn Mộ Bạch khinh thường cười lạnh, ngoài miệng lạnh nhạt nói:
- Chuyện này bà đừng quản, để tôi nghĩ biện pháp!
- Ông có biện pháp gì? Lương Thủ Nghiệp cũng không phải người của ông.
Địch Phương nói.
- Tôi tự có biện pháp!
Tôn Mộ Bạch đứng trước bàn trầm ngâm, sau đó cầm điện thoại bấm số:
- Trịnh bí thư, ngài còn chưa ngủ đi, tôi là lão Tôn, tôi nghĩ cần báo cáo công tác với ngài, ngài xem…được, hiện tại tôi sẽ đi qua.
Tôn Mộ Bạch đặt điện thoại xuống, nhìn Địch Phương nói:
- Mang theo bình rượu ngon tôi cất giữ, cùng tôi đến nhà bái phỏng Trịnh bí thư đi.
- Lão Tôn, thật sự cần làm như vậy sao?
Dù Địch Phương không hiểu sự, nhưng cũng biết nếu lần này Tôn Mộ Bạch đi qua, sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Tôn Mộ Bạch cười nhạt một tiếng, chuyện đã quyết định hắn cũng không còn ý tứ do dự:
- Đi thôi, bất cứ chuyện gì cũng không trọng yếu bằng đứa con.
Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Khi ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua tấm màn mỏng chiếu vào trong phòng, Tô Mộc chậm rãi tỉnh lại. Ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700428/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.