Đoạn Bằng nhíu mày, lắc mạnh đầu:
- Tôi sẽ không theo nhà giàu mới nổi các ngươi. Hơn nữa ngươi chỉ là bảo tiêu, mạnh miệng cái gì?
Bảo tiêu? Tô Mộc hóa đá, hắn bị ngộ nhận là bảo tiêu, bảo tiêu của ai? Trịnh Mục sao? Chết tiệt, chẳng lẽ bộ dáng của Trịnh Mục đẹp trai tiêu sái phong lưu phóng khoáng, người thành đạt hơn hắn sao?
Trịnh Mục cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Tô Mộc, Tô đại trưởng trấn, nghe chưa? Người ta nói ngươi là bảo tiêu, cười chết mất.
Trưởng trấn!
Đoạn Bằng nghe xưng hô này mắt nhìn Tô Mộc chằm chằm:
- Ngươi là trưởng trấn? Trấn Hắc Sơn?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Đúng vậy! Tôi chính là trưởng trấn của Trấn Hắc Sơn, Tô Mộc!
Thật là trưởng trấn, gã đánh một trưởng trấn.
Trong khi Đoạn Bằng ngây người.
Lương Xương Quý thấy Ngộ Tự Cường, nhướng mày nhìn gã.
Lương Xương Quý quát mắng:
- Ngộ Tự Cường, lại là tên khốn nhà ngươi, muốn gì? Chiếm núi làm vua sao? Mau dẫn người của mình cút đi!
Lương Xương Quý biết Ngộ Tự Cường, chỉ vì gia gia của tiểu tử này là người Trấn Hắc Sơn. Ngộ Tự Cường đi theo bố ở trong huyện, tuy danh tiếng khá tệ nhưng dầu gì là người Trấn Hắc Sơn. Lương Xương Quý và gia gia của Ngộ Tự Cường chơi thân, là bạn từ nhỏ, nếu có thể giúp được lão sẽ giúp.
- Cháu cút, cút ngay đây!
Ngô Tự Cường không dám ở lại lâu hơn, từ khi nhìn Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700334/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.