Anh nhớ em...
Lòng Diệp Tích rung động, cô cảm nhận được Tô Mộc chân thành.
Diệp Tích cố nén cảm động, mỉm cười nói:
- Em cũng nhớ anh. Yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt.
Tô Mộc nghi hoặc hỏi:
- Là sao?
Diệp Tích tinh nghịch nói:
- Tạm thời giữ bí mật.
Diệp Tích không chịu nói thì Tô Mộc không muốn hỏi nhiều. Hai người trò chuyện, mãi đến khi máy Diệp Tích sắp hết pin mới cúp. Lý Nhạc Thiên đi ra từ gian phòng, nhìn Diệp Tích cười hạnh phúc thì trêu ghẹo.
- Lại nhớ đến huynh đệ nhà tôi phải không? Nấu cháo điện thoại làm người nghe buồn nôn chết.
Diệp Tích dịu dàng như nước với Tô Mộc, còn Lý Nhạc Thiên thì không may như vậy:
- Buồn nôn thì bịt tai lại, ai biểu nghe?
Lý Nhạc Thiên không dám cãi lại Diệp Tích, ai kêu người ta là chủ bỏ tiền ra. Bạn trai của người ta là giám định sư hàng đầu phòng đấu giá Xuân Thu.
Lý Nhạc Thiên hỏi:
- Thôi, cứ coi như tôi không nói gì. Nhưng cô có chắc là ngày mốt không cần tôi cùng đi không?
Diệp Tích lắc đầu, nói:
- Không cần.
Nói đến công việc thì biểu tình Diệp Tích nghiêm túc:
- Nhạc Thiên, nhiệm vụ của cậu là khai thác thị trường kinh thành, thừa dịp này phòng đấu giá chúng ta đặt nền móng vững vàng, cậu về kinh thành vận động trước đi. Chuyện đến Trấn Hắc Sơn để tôi và Trịnh Mục làm được rồi.
Lý Nhạc Thiên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700327/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.