Chu Từ cười nói:
- Anh rất tự nhiên.
Tô Mộc vừa ăn vừa nói:
- Có gì không thể tự nhiên? Chu tổng đã nói như vậy rồi nếu tôi không ngồi xuống ăn thì sau này xấu hổ không dám gặp lại Chu tổng.
Chu Từ cười khúc khích:
- Không ngờ Tô đại trưởng trấn chúng ta thẳng thắn như vậy. Tô đại Tô trưởng trấn có rảnh mang tôi đi Trấn Hắc Sơn ăn đồ ngon xem, ví dụ oa oa ngư?
Tô Mộc cười nói:
- Chu tổng, tôi biết thân phận của tôi không giấu được Chu tổng. Nếu Chu tổng muốn ăn oa oa ngư thì không thành vấn đề, tùy thời đều có thể.
Mắt Chu Từ sáng lên:
- Thật không?
Tô Mộc lau mỡ dính mép:
- Đương nhiên thật.
Chu Từ cười nói:
- Còn trẻ đã làm trưởng trấn, Tô Mộc, chắc anh có hậu đài?
Tô Mộc trả lời:
- Tôi làm gì có hậu đài? Hoàn toàn do may mắn. Hơn nữa Chu tổng nghĩ tôi làm trưởng trấn chỗ nào? Là Trấn Hắc Sơn. Đừng nói với tôi là Chu tổng không rành tình huống bên đó. Nhìn khắp thành phố không ai muốn đi nơi ấy làm trưởng trấn, thà ở lại huyện làm viên chức nhỏ còn tốt hơn.
Chu Từ bưng ly rượu lên:
- Bớt nói nhảm đi, trẻ tuổi như anh trở thành cán bộ cấp chính khoa, sau này tiền đồ rộng mở. Tôi cầu chúc quan vận của anh phong hầu bái tướng.
Tô Mộc bưng ly rượu:
- Cảm ơn Chu tổng.
Hai người cụng ly. Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700245/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.