Tô Mộc bình tĩnh mà cứng rắn nói:
- Nghiêm tổng, Lạc tổng, tôi biết trước kia chúng ta có chút xích mích nhưng đã là quá khứ. Sự thật như thế nào tự chúng ta hiểu rõ, không cần nói ra, tôi cũng không muốn nhắc lại. Hôm nay tôi đến vì tấm biển kiến trúc Lạc thị, ngoài ra tôi không có ý gì khác. Nếu các người còn làm mấy trò vặt này thì coi như hôm nay tôi đến uổng công.
Lạc Khang Hoa lạnh lùng nói:
- Cất vào!
Lạc Khang Hoa áy náy nói với Tô trưởng trấn:
- Tô trưởng trấn, chuyện trước kia đúng là chúng ta suy nghĩ không chu đáo, người đại nhân đại...
Tô Mộc nói:
- Lạc tổng, tôi nhớ Lạc tổng thích nghiên cứu cổ văn, trước khi đi tôi xin tặng một câu "bất dĩ nhất sảnh yểm đại đức" (Không lấy một lỗi lầm nhỏ để che lấp cái đức lớn). Con người của tôi không đến nỗi khoan hồng độ lượng nhưng việc công là công, tư là tư, tôi phân biệt rất rõ ràng, cũng hy vọng các người tự trọng.
Tô Mộc bỏ đi ra khỏi phòng, ở lại đây một giây sẽ làm hắn bức bối nghẹt thở.
Nghiêm Xuân Hoa nhíu mày hỏi:
- Bất dĩ nhất sảnh yểm đại đức? Lão Lạc, câu đó có ý gì?
Lạc Khang Hoa chậm rãi nói:
- Câu này đến từ 'Tả Truyền Hi Công ba mươi năm'. Nói đơn giản là khi đánh giá một người không thể vì một chút lỗi mà xóa bỏ tất cả công lao của người đó. Công là công, lỗi là lỗi. Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700194/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.