Tô Khả nhỏ hơn Tô Mộc năm tuổi, năm nay mới thi vào đại học Giang Nam, sinh viên năm nhất. Tô Khả vào đại học Giang Nam không phải vì không thi đậu trường khác, chỉ vì từ nhỏ cô đã rất tôn sùng Tô Mộc, cô muốn học chung đại học với anh, chỉ vì nguyên nhân đơn giản như vậy.
Tô Mộc cười hiền hòa:
- Khả Khả đã là sinh viên năm nhất, phải thục nữ một chút, đừng cứ la toáng lên như vậy.
- Hừ! Ai nói người ta không thục nữ? Lúc ở trong trường người ta rất thục nữ.
Tô Khả chu môi hỏi:
- Anh có mang quà cho em không?
Tô Mộc dài giọng:
- Không... Có...
Tô Mộc nhìn Tô Khả bĩu môi, cười to bảo:
- Sao không có được? Này, di động mới mua, coi như quà tặng Khả Khả vào đại học. Đừng lo tiêu tiền, anh bao hết, Khả Khả cứ dùng là được.
Tô Khả mừng rỡ giật lấy di động, la to:
- Biết ngay anh tốt nhất!
Tô Lão Thực nhìn rượu và thuốc lá trong thùng, lại nhìn di động mới trong tay Tô Khả, từ vui mừng chuyển sang sắc mặt âm trầm.
Tô Lão Thực bóp tắt thuốc lá, lườm Tô Mộc, trầm giọng hỏi:
- Nói đi, chuyện này là sao? Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Phó trưởng trấn không có thực quyền như con làm sao mua nổi nhiều thứ như thế?
Tô Lão Thực không muốn nghĩ như vậy nhưng hiện thực buộc gã phải suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực. Nếu Tô Mộc không tham ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700177/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.