Lương Thiên chưa lên tiếng, mấy tay đàn em bên cạnh gã đã la hét. Ánh mắt bọn họ nhìn Lạc Lâm tràn ngập dục vọng tham lam, như muốn đè cô xuống đất dày xéo, dâm tiện.
Người xung quanh không ai dám xen mồm. Lương Thiên rất vừa lòng không khí như vậy, gã kiêu ngạo vuốt đùi Mạnh Kiều.
- Nghe thấy chưa? Lạc Lâm, sự nhẫn nại của tôi có hạn, nếu cô không nghe lời thì đừng trách tôi không nể mặt. Khi đó cô xui xẻo, kiến trúc Lạc thị cũng sẽ bị xóa sổ khỏi huyện Hình Đường.
Mạnh Kiều cười khúc khích:
- Ha ha ha ha ha ha!
Bộ ngực rung rinh theo tiếng cười, Mạnh Kiều nói:
- Lạc Lâm, những gì nên khuyên tôi đã nói mấy trăm lần, ngươi nhất quyết cá chết lưới rách sao? Trong huyện Hình Đường này, ngươi nghĩ còn ai dám xen vào chuyện của Lương công tử? Cho mặt mà không biết điều!
Rầm!
Lạc Lâm đứng bật dậy, bàn lung lay theo, bát đũa ngã đổ.
Lạc Lâm nói:
- Sau này đừng dây dưa tôi nữa.
Lạc Lâm xoay người định đi. Lương Thiên tức giận rướn người bắt lấy Lạc Lâm, chửi tục:
- Tiện nhân, dám vênh mặt với ta? Có tin hôm nay tôi hãm cô không? Còn muốn chạy? Xông lên... Ui da!
Lương Thiên chưa la xong bàn tay rụt về, nhưng nguyên bàn tay và cánh tay gã bị Lạc Lâm cầm lò than nướng chích vào, nổi bọt nước.
Lương Thiên hét to:
- Bà nội nó, dám làm tao phỏng? Xông lên, bắt tiện nhân này!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700167/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.