"Chị không ngờ là, mẹ chị đã lập di chúc từ trước rồi." Chị gái nở nụ cười tự giễu. "Bọn họ sớm đã phân chia lợi ích xong, cho nên mới hơi áy náy với chị, mà chị còn ngốc nghếch hồ đồ nghĩ đó là tình thân."
"Mẹ chị... Không cho chị gì sao?" Khương Tiêu Tiêu dò hỏi.
Chị gái giơ tay ra, trên cổ tay có một cái vòng tay bằng vàng: "Gia đình chị có hai căn nhà, một căn là nhà của bố mẹ dưới quê, một căn là sau này mua ở thành phố, mà cuối cùng chị chỉ được mỗi thứ này."
"Hai đứa con, hai căn nhà, không phải vừa khéo mỗi người một căn sao?" Khương Tiêu Tiêu nhíu mày, nhớ đến chuyện bà ngoại để lại căn nhà cho anh trai, quán ăn thì để cho cô. "Đều là con của mình, sao lại bên trọng bên khinh?"
"Đại đa số mọi người đều nghĩ vậy." Chị Quyên nói. "Con trai muốn cưới vợ sinh con, phải có nhà cửa, con gái dù sao cũng gả đến nhà người khác, sau này cũng sống ở nhà người khác thôi."
"Nhưng bản thân mình có nhà riêng chính là cảm giác an toàn mà." Khương Tiêu Tiêu nhíu mày, từ nhỏ cô đã theo mẹ đi thuê nhà, luôn chuyển nhà không ngừng, sau này chuyển đến căn gác nhỏ ở trên quán ăn này, tuy không gian không lớn nhưng nơi đây thuộc quyền sở hữu của cô, không cần lo là không trả tiền thuê thì sẽ bị đuổi đi, nên cô vô cùng an tâm sinh sống.
"Lúc đó chị có quen một người bạn trai, cũng đã tính đến chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-sang-cua-ba-ngoai/3511762/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.