Ánh nắng ấm áp của ngày đông, miễn cưỡng chiếu vào trên người hai nàng, hơi ấm.
Từ con đường này đến huyện học kỳ thực cũng không xa. Nguyệt Nha Nhi vốn định thuê một người, trước
tiên thu lại xiêm y với mấy thứ đồ mới mua
này đưa về rồi lại đi đến cửa huyện học đi đón Miễn ca.
Nhưng Liễu Kiến Thanh lại nói: “Tội gì phái phiền toái như vậy, trái phải hắn kiểu gì cũng có ngươi
chăm sóc, ta làm sao lại phải khổ sở đứng chờ khiến người khó chịu. Ta mang theo đồ đạc ngồi kiệu
về trước, ngươi đợi lát nữa thì tự quay về.”
Nàng nói xong, thật sự mang theo đồ đạc tự mình đi về.
Cửa huyện học có một cây đào lớn, không biết là trồng từ năm nào, to như cái cột đình, tản ra bóng
cây lớn. Nguyệt Nha Nhi đứng dưới gốc cây này. Nhàn rỗi tẻ nhạt, liền ngửa đầu đếm một chút, xem
trên cây đào có bao nhiêu cái lá.
Người đứng một mình, ánh nắng theo sau.
Ngô Miễn vừa xuất hiện ở cửa lớn huyện nha, liền thấy một bức họa như vậy.
Ở bên phải hắn, một người cùng trường mặc áo bào màu đỏ mận thấy hắn bỗng nhiên ngây người, chỉ si
ngốc nhìn phía trước, không khỏi cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Chờ đến khi nhìn thấy người dưới
gốc cây, cùng trường mặc áo mận đỏ cười nói: “Ngươi hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt rồi, còn
biết ngắm mỹ nhân.”
Vị cùng trường đứng bên trái này, là bạn cũ cùng đọc sách với Ngô Miễn ở phòng sách của Đường Khả
Lũ. Vừa thấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-nho-cua-my-nhan/1731515/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.